Buổi sáng đầu tuần, bầu trời xám tro phủ lên khuôn viên trường. Không khí lạnh, im lìm đến lạ. Minh Hạ bước chậm trên con đường lát đá, đôi mắt vẫn còn vương nét mệt mỏi sau đêm dài không ngủ.
Trần Duy đã đợi sẵn ở cổng. Anh mỉm cười, chìa cho cô một ly sữa nóng.
— Cho em. Uống đi, kẻo lạnh.
Cô đón lấy, hít mùi hương ngọt nhẹ, tim khẽ ấm lên.
— Cảm ơn anh.
Hai người cùng đi dọc theo hành lang. Ánh nắng mờ hắt qua khung cửa kính, phủ lên vai họ một màu vàng dịu, tưởng như mọi thứ đã trở lại yên bình. Nhưng khi Duy rẽ sang lớp, điện thoại Minh Hạ khẽ rung. Một tin nhắn mới đến.
Không có tên người gửi.
Chỉ có một dòng chữ lạnh băng:
“Em tin anh ta sao? Vậy em có dám xem sự thật không?”
Ngay dưới dòng chữ là một đoạn video ngắn.
Cô mở ra — hình ảnh hơi rung, nhưng rõ ràng: Trần Duy đang nói chuyện với Vy trước cổng trường, tối qua. Cô gái cầm phong bì đưa cho anh, anh nhận, ánh mắt thoáng qua nét lo lắng.
Tim cô như ngừng đập.
Đoạn clip kết thúc bằng dòng chữ viết tay trên màn hình:
“Đừng để bị lừa lần nữa.”
Chiều hôm đó, cô lặng lẽ đến khuôn viên sau thư viện — nơi ít người lui tới. Trần Duy đang ngồi trên bậc thang, cầm quyển sổ ghi chép. Khi thấy cô, anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt khi thấy sắc mặt Hạ.
— Có chuyện gì à?
Cô không trả lời, chỉ đưa điện thoại ra.
Anh nhìn màn hình, im lặng hồi lâu. Rồi khẽ nói:
— Cô ấy gửi anh hồ sơ xin việc. Nhờ anh xem giúp.
— Sao lại không nói với em? — Giọng cô run nhẹ.
— Vì anh sợ em hiểu lầm lần nữa.
Một thoáng im lặng kéo dài.
Minh Hạ cắn môi, ánh mắt dao động giữa tin và nghi. Cô muốn tin anh, nhưng trong lòng vẫn có một sợi dây vô hình kéo căng, khiến cô nghẹt thở.
Anh tiến lại gần, nhẹ giọng:
— Hạ, anh không giấu gì nữa. Anh hứa. Nhưng có người đang cố xen vào giữa chúng ta. Anh cần em cùng anh tìm ra kẻ đó.
Câu nói ấy khiến tim cô chùng xuống.
Lần đầu tiên, anh không phòng thủ, không né tránh — chỉ có ánh mắt đầy kiên định.
Cô gật nhẹ.
— Được. Em tin anh.
Tối hôm đó, cả hai cùng ngồi trong quán cà phê quen thuộc, ánh đèn vàng hắt xuống bàn.
Trần Duy mở laptop, cho cô xem các tin nhắn nặc danh anh cũng nhận được trước đây:
“Cô ta chỉ thương hại anh thôi.”
“Tình yêu cũ chẳng bao giờ chết.”
“Muốn biết cô ấy thật sự nghĩ gì không?”
Tất cả được gửi từ cùng một tài khoản ẩn danh: “Ghostline.”
Minh Hạ chau mày:
— Cái tên này em từng thấy rồi…
— Ở đâu?
— Trong bình luận bài viết trường mình đăng hôm đó. Có người nói “Tình yêu sân trường chỉ là trò đùa.” Em nhớ rõ, vì khi ấy em đã tức.
Trần Duy trầm ngâm.
— Có thể là người trong trường. Người biết cả anh và em.
Cô gật đầu.
— Nhưng là ai? Và tại sao lại làm vậy?
Anh thở dài.
— Có lẽ… vì ghen tị.
Ngày hôm sau, mọi thứ càng trở nên kỳ lạ.
Tờ thông báo của trường về học bổng được dán trên bảng tin, nhưng ai đó đã dán thêm một tờ giấy nhỏ bên cạnh tên Minh Hạ, viết bằng bút đỏ:
“Cô ta dùng anh ta để được chọn.”
Đám đông xì xào. Hạ đứng im, ngón tay siết chặt quai túi.
Cô cảm thấy hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía mình, những lời thì thầm lạnh buốt len vào tai.
Trần Duy vừa đến, thấy cảnh đó liền bước tới, gỡ tờ giấy xuống, xé nát.
Giọng anh lạnh đến mức lạ thường:
— Ai làm trò này?
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng gió luồn qua hành lang, lạnh như kim châm.
Minh Hạ cúi đầu, nhỏ giọng:
— Họ sẽ lại nói…
— Kệ họ. — Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định. — Anh không để em bị tổn thương thêm nữa.
Nhưng trong tim anh, lửa giận đã bùng lên.
Tối hôm đó, Trần Duy ở lại phòng làm việc của câu lạc bộ tin học, lần theo các dấu vết kỹ thuật số.
Anh gõ liên tục, mắt chăm chú vào màn hình. Cuối cùng, anh tìm được một dữ liệu lạ — tài khoản “Ghostline” được tạo bằng địa chỉ IP của… phòng ký túc xá nữ khu B.
Tên người dùng đăng ký ẩn danh, nhưng trong lịch sử truy cập, có một dấu vết nhỏ: một email từng gửi đi từ tài khoản chính — “ngoclan.21@…”
Trần Duy khẽ siết nắm tay. Ngọc Lan — bạn cùng lớp của Minh Hạ, từng nhiều lần tỏ ra khó chịu khi thấy hai người bên nhau.
Anh lưu lại toàn bộ thông tin, in ra, rồi gửi tin nhắn cho Hạ:
“Anh biết ai làm rồi. Gặp anh ở quán Vầng Trăng Mờ, tối nay.”
Khi Minh Hạ đến, anh đã ngồi sẵn. Gương mặt trầm tĩnh, ánh mắt sâu như mặt hồ mùa đông.
Anh đưa tờ giấy cho cô xem.
Hạ nhìn qua, đôi mắt mở to:
— Lan…?
— Anh đã chắc chắn. Cô ấy từng dùng chung máy ở CLB để in tài liệu. Hệ thống còn lưu cache của tài khoản đó.
Minh Hạ im lặng rất lâu. Hình ảnh cô bạn thân luôn cười nói bên cạnh, chia sẻ từng bài tập, từng giờ nghỉ… bỗng trở nên xa lạ.
— Tại sao… cô ấy lại làm vậy?
Trần Duy thở dài.
— Có lẽ vì cô ấy thích anh. Anh từng từ chối, nhưng không ngờ…
Câu nói bị bỏ lửng, nặng như tảng đá.
Minh Hạ siết chặt bàn tay.
— Em muốn tự nói chuyện với cô ấy. Một lần cho rõ.
Tối hôm sau, trong sân trường vắng, Minh Hạ đứng đối diện Ngọc Lan.
Ánh đèn mờ chiếu qua hàng cây, gió đung đưa những tán lá xào xạc.
— Tại sao lại làm thế, Lan? — Hạ hỏi, giọng không run, nhưng buồn.
Lan cười khẩy.
— Vì cậu không xứng đáng với anh ấy. Tớ đã thích anh Duy từ trước, nhưng cậu xuất hiện, cướp hết mọi thứ.
— Tớ chưa từng cướp gì cả.
— Cậu có tất cả: học giỏi, được yêu thương, được anh ấy quan tâm. Còn tớ thì chẳng là gì! — Giọng Lan nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. — Tớ chỉ muốn cậu cảm thấy mất mát, giống như tớ.
Minh Hạ lặng người. Không có lời nào có thể xoa dịu nỗi tổn thương ấy.
Cô chỉ khẽ nói:
— Tớ không trách. Nhưng cậu sai rồi, Lan à. Làm tổn thương người khác không bao giờ khiến mình hạnh phúc hơn.
Lan im lặng, nước mắt lăn dài.
Cả hai đứng đó rất lâu, cho đến khi gió đêm thổi qua, cuốn đi những lời chưa kịp nói.
Tối muộn, Minh Hạ ngồi cùng Trần Duy bên bờ hồ.
Anh khẽ nói:
— Anh xin lỗi vì đã để em phải chịu những chuyện này.
— Không, anh đừng nói vậy. — Cô dựa đầu vào vai anh. — Em thấy… cuối cùng, sự thật vẫn quan trọng hơn lời đồn.
Anh mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô, giọng khàn khàn:
— Anh hứa, đây sẽ là lần cuối cùng em phải khóc vì anh.
Bên kia hồ, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, lung linh như hàng ngàn ngôi sao nhỏ.
Nhưng Minh Hạ không biết — trong bóng tối của khu nhà đối diện, một chiếc điện thoại khác vẫn đang ghi hình, ánh sáng xanh le lói phản chiếu trong đôi mắt người cầm máy: lạnh lẽo, trống rỗng.
“Khi một cơn bão đi qua, không phải mọi thứ đều tan biến. Có những vết rạn vẫn nằm lại, chỉ chờ một đợt gió khác để vỡ nát.”