Trời về khuya. Thành phố chìm trong một màu xám bạc nhạt. Minh Hạ và Trần Duy đi bên nhau dọc theo bờ hồ, sóng nước lăn tăn dưới ánh đèn vàng.
Sau mọi chuyện, tưởng như họ có thể thở phào, nhưng trong lòng cả hai vẫn nặng trĩu.
Dù đã biết người gửi tin nặc danh là Ngọc Lan, cảm giác bị theo dõi, bị điều khiển vẫn chưa biến mất.
— Em có thấy nhẹ nhõm hơn chưa? — Duy hỏi, giọng trầm ấm.
— Có. Nhưng… em vẫn thấy lạ. — Hạ khẽ đáp. — Nếu chỉ là Lan, tại sao lại có đoạn video? Cô ấy đâu đủ khả năng làm những thứ đó.
— Anh cũng nghĩ vậy. — Duy khẽ gật. — Có ai đó đứng sau, hướng dẫn cô ấy.
Cả hai lặng im. Tiếng sóng vỗ vào bờ xen lẫn tiếng gió, nghe như hơi thở của đêm.
Sáng hôm sau, Minh Hạ đến lớp thì Ngọc Lan đã xin nghỉ. Cô giáo nói Lan chuyển trọ ra ngoài vì “gia đình có chuyện gấp”. Tin lan nhanh trong lớp, nhưng không ai để ý nhiều.
Chỉ có Minh Hạ, lòng bồn chồn không yên.
Giờ ra chơi, cô đến tìm cô quản lý ký túc xá để hỏi thêm.
Người quản lý chỉ thở dài:
— Lan dọn đi đêm qua, chẳng nói gì. Chỉ để lại tờ giấy nhắn: “Đừng tìm em.”
Minh Hạ cầm mảnh giấy, nét chữ nguệch ngoạc, vội vàng.
Một dự cảm xấu trườn lên trong lòng.
Buổi chiều, Trần Duy đến tìm cô.
Anh cầm trong tay một phong bì nâu — loại thường dùng để gửi tài liệu.
— Anh tìm thấy cái này trong ngăn tủ Lan để lại ở CLB.
Bên trong là một USB nhỏ màu bạc, không nhãn mác.
Cả hai nhìn nhau. Duy cắm USB vào laptop.
Màn hình sáng lên, xuất hiện một thư mục duy nhất: “Truth_001.”
Khi mở ra, bên trong là hàng chục file ảnh, video, và… một file văn bản mang tên “Ký ức.”
Anh click mở.
Những dòng chữ hiện lên, từng câu khiến không khí trong phòng chậm lại:
“Nếu ai đọc được điều này, nghĩa là tôi đã không còn dũng khí ở lại. Người đó… chưa bao giờ là tôi. Tôi chỉ làm theo những gì người ấy muốn. Họ biết quá nhiều, cả những điều tôi không thể để lộ. Tôi không dám chống lại nữa.”
Dòng chữ dừng ở đó. Không có tên. Không có lời kết.
Minh Hạ lặng người.
— “Người đó”… là ai?
Trần Duy khẽ lắc đầu, mắt dán vào phần còn lại của thư mục. Anh mở tiếp một đoạn video.
Trong video, Ngọc Lan đang ngồi trong quán café, đối diện một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt mờ do ánh sáng ngược. Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Chỉ cần cô gửi những thứ này cho cô ta. Còn lại tôi sẽ lo.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Vì cô cũng ghét họ, phải không?”
Đoạn video cắt ngang. Hết.
Không còn thông tin nào khác, chỉ một khoảng đen tĩnh lặng.
Cả hai ngồi im, nghe tiếng quạt máy quay đều đều.
Một hồi lâu sau, Trần Duy nói khẽ:
— Người đàn ông đó… có vẻ biết rất rõ về chúng ta.
— Anh có nghi ai không?
— Có. Nhưng anh chưa muốn nói khi chưa chắc.
Minh Hạ nhìn anh, ánh mắt nghiêm:
— Nếu anh biết gì, đừng giấu em nữa. Em muốn cùng anh đối mặt.
Duy khẽ mỉm cười, rồi nắm lấy tay cô.
— Được. Nhưng em phải hứa, dù chuyện gì xảy ra… cũng tin anh.
Cô gật đầu, lòng hơi se lại.
Đêm hôm đó, Trần Duy nhận được một email từ địa chỉ lạ:
“Mày vẫn thích đóng vai anh hùng à, Duy? Vậy mày có dám xem cái này không?”
Kèm theo là một đường link.
Anh nhấp vào.
Màn hình mở ra — một đoạn clip quay cảnh Minh Hạ trong khuôn viên trường, nhưng góc quay rất lạ, từ xa, dường như bằng ống kính tele.
Giọng người quay cười khẽ:
“Đẹp nhỉ? Mày nghĩ cô ta vẫn tin mày sao?”
Duy đập mạnh nắm tay xuống bàn, tim anh đập dồn dập. Kẻ đó không chỉ biết rõ họ — hắn đang theo dõi cả hai.
Anh gọi cho Hạ ngay lập tức.
— Đừng ra khỏi nhà tối nay. Anh tới liền.
Khi đến nơi, cô đang ngồi trong phòng trọ, gương mặt căng thẳng.
— Có chuyện gì vậy, anh?
Duy đưa điện thoại ra, cho cô xem đoạn video.
Mắt cô mở to.
— Hắn đang theo dõi em… từ khi nào?
— Anh không biết. Nhưng hắn có thể đã lắp thiết bị ở đâu đó quanh trường.
Anh lập tức kiểm tra quanh phòng, quanh cửa sổ, rồi thậm chí dưới bàn học.
Không có gì.
Nhưng khi anh đến gần chiếc đèn bàn, phát hiện một chấm đỏ nhỏ phản chiếu trong ánh sáng.
Duy cúi xuống. Một camera mini được gắn khéo léo trong khung đèn.
Anh siết chặt tay, gỡ nó ra, giọng trầm hẳn:
— Quá đáng thật rồi.
Minh Hạ run run:
— Ai… ai lại làm đến mức này?
Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định nhưng phẫn nộ.
— Người này không chỉ muốn chia rẽ chúng ta. Hắn muốn điều khiển cả nỗi sợ của em.
Sáng hôm sau, Duy mang camera đến báo cho bảo vệ trường và công an phường. Họ lập biên bản, thu giữ thiết bị.
Khi kỹ thuật viên kiểm tra, phát hiện tín hiệu được phát từ mạng Wi-Fi riêng, nằm ngay gần khu ký túc xá cũ.
Người sử dụng mạng ấy đăng ký dưới tên “Lê Hữu Trí.”
Minh Hạ thoáng sững người.
— Cái tên này… nghe quen lắm.
Duy gật đầu, gương mặt trầm xuống.
— Anh ta học cùng khóa với anh năm ngoái. Bị đình chỉ vì hack hệ thống điểm của trường.
Cả hai nhìn nhau. Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại.
Ngọc Lan từng nhờ “một người bạn bên khoa IT” giúp chỉnh sửa ảnh.
Và người đó chính là Lê Hữu Trí.
Chiều hôm đó, Duy nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Tìm ra tao rồi sao? Hay lại chỉ là giả vờ mạnh mẽ?”
“Cẩn thận. Tao vẫn còn nhiều thứ thú vị cho tụi mày xem.”
Duy siết điện thoại. Hắn vẫn đang ngoài kia, nhởn nhơ, theo dõi họ như một trò chơi.
Anh quyết định không báo cảnh sát thêm, mà dựng bẫy.
Tối đó, Duy hẹn Hạ ra quán cà phê “Vầng Trăng Mờ”.
Anh dàn dựng một cuộc trò chuyện giả, nói lớn tiếng để thu hút sự chú ý — để kẻ theo dõi tin rằng họ đã chia tay.
Minh Hạ hơi lo:
— Nếu hắn thật sự nguy hiểm thì sao?
— Anh sẽ không để hắn chạm vào em.
Anh nói, ánh mắt cứng rắn đến mức khiến cô không dám phản đối.
Cả buổi tối, họ diễn vai của mình hoàn hảo — cô rời quán với vẻ mặt buồn, anh ngồi lại một mình.
Nhưng trên chiếc laptop đặt ở bàn, anh đã kích hoạt chương trình theo dõi IP.
Mười phút sau, một tín hiệu truy cập lạ xuất hiện — cùng địa chỉ từng gửi email đe dọa.
Vị trí được xác định: kho cũ phía sau khu D – nơi bị bỏ hoang suốt năm ngoái.
Không chần chừ, Duy lái xe đến đó, mang theo điện thoại và camera mini.
Khu nhà kho ẩm thấp, tường loang lổ, cửa sắt hoen gỉ. Anh bật đèn pin, bước vào.
Trong góc phòng, một chiếc máy tính cũ đang chạy, màn hình sáng lờ mờ.
Trên đó, có hàng loạt tệp ảnh của Minh Hạ, của chính anh, của Ngọc Lan… tất cả được lưu thành từng thư mục có tên: “Thí nghiệm cảm xúc.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau:
— Tìm được rồi à?
Duy quay lại. Lê Hữu Trí đứng đó, tay đút túi quần, cười nhạt.
— Mày luôn thích tỏ ra hoàn hảo, Duy ạ. Tao chỉ muốn xem mày sẽ ra sao khi mọi thứ sụp đổ.
— Tại sao mày làm vậy?
— Vì tao có thể. — Trí nhún vai. — Tao muốn chứng minh rằng cảm xúc con người có thể bị điều khiển, như lập trình. Cô ta tin, rồi nghi ngờ, rồi sợ hãi — tất cả chỉ bằng vài dòng tin nhắn.
Duy tiến lên một bước, giọng thấp hẳn:
— Mày biến họ thành vật thí nghiệm sao?
Trí cười, ánh mắt lóe lên điên dại:
— Tao gọi đó là nghiên cứu tâm lý thực nghiệm.
Bỗng, một giọng nói vang lên phía ngoài:
— Đủ rồi!
Minh Hạ xuất hiện ở cửa, cùng hai cảnh sát phường.
Trí sững lại, mắt mở to.
Duy mỉm cười:
— Tao bảo rồi, đừng chạm vào cô ấy.
Cảnh sát tiến vào, khống chế Trí. Hắn vùng vẫy, hét lên:
— Mày nghĩ thắng rồi sao, Duy? Niềm tin là thứ yếu đuối nhất đấy! Một ngày nào đó, cô ta vẫn sẽ nghi ngờ mày!
Hạ đứng nhìn, im lặng.
Ánh đèn pin lướt qua gương mặt cô, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi — không phải vì sợ, mà vì thương.
Đêm ấy, họ rời khỏi đồn công an khi trời đã khuya.
Cả hai ngồi bên bờ hồ, gió nhẹ thổi qua.
— Em sợ không? — Duy hỏi khẽ.
— Có. Nhưng cũng thấy nhẹ nhõm.
— Anh xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này.
— Không. — Cô mỉm cười, dựa đầu vào vai anh. — Em chọn tin anh, và em đã đúng.
Ánh trăng chiếu xuống mặt nước, phản chiếu hai bóng người ngồi cạnh nhau — bình yên, nhưng mệt mỏi.
Duy khẽ nói:
— Hết rồi, phải không?
Minh Hạ khẽ đáp:
— Có lẽ là hết. Nhưng em vẫn sợ… thứ gì đó chưa tan hẳn.
Cô nhìn ra mặt hồ, trong làn sương mờ, như có một bóng người thấp thoáng — rồi biến mất.
“Không phải mọi kẻ thù đều bị bắt. Có những nỗi sợ vẫn sống trong ta, chờ một cơ hội để trở lại.”