Một tuần sau vụ việc, khu ký túc xá dần trở lại nhịp sống bình thường.
Những tin đồn về “vụ quay lén” và “hacker trong trường” cũng dần bị lãng quên giữa vô số chuyện mới.
Chỉ có Minh Hạ, mỗi lần nhìn vào chiếc đèn bàn mới mua, vẫn thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Cô cố gắng học, cố gắng cười, cố gắng tin rằng mình đã an toàn.
Nhưng mỗi đêm, khi đèn tắt, cô vẫn nghe như có ai đó đang quan sát từ trong bóng tối.
Trần Duy thì khác.
Từ ngày Lê Hữu Trí bị bắt, anh gần như không nói gì nhiều.
Anh vẫn đến lớp, vẫn đi làm thêm, vẫn cười khi gặp bạn bè — nhưng nụ cười không chạm đến mắt.
Tối nào anh cũng mở laptop, xem lại từng dòng dữ liệu mà công an gửi anh trích xuất từ ổ cứng của Trí.
Trong đó, có hàng trăm thư mục.
Một thư mục mang tên “Dự án 17B – Sinh viên mẫu.”
Khi mở ra, Duy phát hiện không chỉ có Minh Hạ… mà còn nhiều sinh viên khác từng bị theo dõi, bị thao túng tâm lý qua mạng.
Nhưng lạ nhất là tệp cuối cùng.
Tên file là: “Duy_Tâm Lý – 5 năm trước.”
Anh ngồi bất động.
Tim anh chậm lại một nhịp.
Khi click vào, màn hình hiện lên một đoạn video.
Cảnh quay mờ nhòe, nhưng vẫn nhận ra được — đó là phòng thí nghiệm tâm lý của trường cấp ba cũ.
Và trong video, là chính anh — Trần Duy năm mười bảy tuổi.
Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên, mặc áo blouse trắng. Giọng nói vang lên:
“Em có chắc muốn tham gia thử nghiệm này không, Duy? Nó có thể ảnh hưởng đến trí nhớ của em.”
“Em chắc. Miễn là có thể giúp mẹ.”
Đoạn video dừng ở đó.
Anh nhớ lại — những ký ức đã mờ.
Khi ấy mẹ anh bị bệnh, viện phí quá cao. Một tổ chức nghiên cứu tâm lý mời anh tham gia “dự án thử nghiệm cảm xúc con người” với thù lao lớn.
Sau đó… anh không nhớ gì nữa.
Mọi thứ chỉ còn là khoảng trắng.
Minh Hạ tìm đến anh tối hôm đó.
Cô cầm theo hộp bánh nhỏ, cố gắng giữ giọng bình thường:
— Em biết anh chưa ngủ.
Duy ngẩng lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng:
— Em làm gì giờ này chưa ngủ vậy?
— Em thấy… anh không ổn.
Cô ngồi xuống bên cạnh, khẽ đặt hộp bánh lên bàn.
— Anh cứ im lặng suốt từ hôm đó.
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi:
— Nếu anh nói rằng, tất cả chuyện này… có thể bắt đầu từ chính anh, em có tin không?
Hạ hơi sững lại.
— Ý anh là sao?
Duy đưa cô xem video.
Cô xem, không nói gì, chỉ lặng người.
Khi đoạn video kết thúc, cô ngẩng đầu, giọng khẽ run:
— Vậy là… Lê Hữu Trí biết chuyện này?
— Có thể. — Duy đáp. — Có lẽ hắn tìm được tư liệu từ người thầy đó. Hắn nói về “thí nghiệm cảm xúc” như một trò chơi — nhưng thật ra, nó là dự án thật.
Anh kể lại mọi thứ anh nhớ được:
Năm mười bảy tuổi, anh tham gia nghiên cứu nhằm kiểm soát phản ứng cảm xúc trước nỗi sợ và mất mát. Nhưng trong một lần thử nghiệm, hệ thống mô phỏng lỗi, khiến anh trải qua trạng thái ảo giác kéo dài, phải nhập viện tâm lý suốt nửa năm.
Từ đó, anh mất gần hết ký ức về thời gian đó.
Cô khẽ nắm tay anh:
— Sao anh chưa bao giờ kể cho em?
— Vì anh nghĩ nó đã chấm dứt rồi. Nhưng Trí… hắn tìm lại được tất cả.
Ngày hôm sau, Duy quyết định đến gặp lại bác sĩ Lê Đình Tân, người từng phụ trách dự án năm ấy.
Phòng khám của ông nằm ở ngoại ô, cũ kỹ, phủ bụi.
Khi anh bước vào, ông Tân đã già đi nhiều. Nhìn thấy Duy, ông khẽ sững người.
— Trần Duy… là em thật à?
— Là cháu. Cháu muốn hỏi về dự án năm đó.
Bác sĩ im lặng một lúc, rồi nói:
— Ta biết thế nào rồi cũng có ngày này.
Ông đưa cho Duy một tập hồ sơ cũ, mùi giấy mục lẫn mùi thuốc sát trùng.
— Dự án ấy bị đình chỉ vì có người xâm nhập dữ liệu — chính là Lê Hữu Trí. Hắn từng là thực tập sinh trong nhóm.
— Hắn lấy dữ liệu của cháu để làm gì?
— Hắn ám ảnh với việc chứng minh con người có thể bị điều khiển bằng cảm xúc. Và dữ liệu của cháu là mẫu hoàn hảo: phản ứng tâm lý của một người từng trải qua tổn thương nặng.
Duy nắm chặt hồ sơ.
— Ông biết hắn đang làm gì sao không ngăn?
— Ta đã cố. Nhưng hắn biến mất nhiều năm rồi.
Ông thở dài.
— Có một điều cháu cần biết… Dự án đó chưa thật sự kết thúc. Có một bản sao dữ liệu, và ai đó vẫn đang tiếp tục nghiên cứu nó.
Duy ngẩng lên, ánh mắt tối lại.
— Ai?
— Ta không biết. Nhưng người đó có thể chính là… người điều hành ẩn danh của Trí.
Tối đó, Minh Hạ nhận được một tin nhắn lạ:
“Cô nghĩ Lê Hữu Trí là kết thúc sao? Anh ta chỉ là người thử đường thôi. Thí nghiệm thực sự sắp bắt đầu lại.”
Kèm theo là một tấm hình — chụp lén cô đang đi cùng Duy ngoài cổng trường, từ góc rất xa.
Dưới ảnh là dòng chữ:
“Ký ức không bao giờ ngủ.”
Cô lập tức gọi cho Duy, nhưng điện thoại anh tắt máy.
Nỗi sợ ùa về, tràn lên như sóng.
Khi tìm đến nhà trọ của Duy, cô thấy cửa mở hé. Bên trong tối om.
Trên bàn, chỉ còn lại laptop mở, màn hình hiện duy nhất một câu:
“Tôi biết anh muốn tìm sự thật.
Vậy thì hãy đến nơi mọi ký ức bắt đầu.”
Phía dưới là tọa độ GPS — chính là phòng thí nghiệm cũ của trường cấp ba Duy từng học.
Minh Hạ chạy đi trong đêm.
Cơn gió mùa thổi mạnh, lá cây bay loạn.
Cô vừa chạy vừa gọi cho anh — không ai bắt máy.
Phòng thí nghiệm nằm ở cuối khuôn viên trường cũ, đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Khi cô đến nơi, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra.
Bên trong, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin chiếu hắt lên tường, và Duy đang đứng giữa căn phòng, lưng quay lại.
— Duy! — Cô gọi.
Anh quay đầu, nụ cười mơ hồ, ánh mắt không còn rõ nét.
— Em đến rồi à? Anh… nhớ ra rồi.
Cô tiến lại gần, giọng run:
— Anh… sao thế?
Anh chỉ vào góc phòng — nơi có một bức ảnh cũ treo lệch. Trong ảnh là nhóm nghiên cứu năm đó, và người đàn ông đứng cạnh anh — không ai khác, chính là cha của Lê Hữu Trí.
Duy thì thào:
— Hắn không làm một mình. Hắn chỉ hoàn thành công trình của cha mình.
— Vậy… còn anh?
— Anh là đối tượng đầu tiên. Là “mẫu cảm xúc gốc.”
Cô sững người, lùi lại một bước.
Không phải vì sợ anh — mà vì cô nhận ra, mọi thứ bắt đầu từ chính Duy.
Anh nhìn cô, nụ cười buồn:
— Có lẽ… mọi chuyện chưa bao giờ kết thúc, Hạ ạ.
Cô siết chặt tay anh:
— Dù là ai điều khiển, dù là thí nghiệm gì, em sẽ không để họ lấy anh đi nữa.
Ngoài trời, gió nổi lên.
Một tiếng tách khẽ vang — ánh đèn trên trần vụt sáng.
Từ loa phát thanh cũ kỹ, vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc:
“Xin chào, Trần Duy. Chào mừng anh trở lại chương trình nghiên cứu Cảm xúc Cấp 2.”
Cả hai đứng lặng, nhìn nhau.
Cửa phòng từ từ đóng lại, khóa tự động kêu “cạch”.
Tiếng máy khởi động vang lên — và trên màn hình lớn, hiện lên dòng chữ đỏ:
“Thí nghiệm tái tạo ký ức bắt đầu sau 10 giây.”
Minh Hạ ôm chặt lấy Duy, run rẩy:
— Không sao đâu… em ở đây, em không để anh một mình.
Anh vòng tay ôm cô, thì thầm bên tai:
— Lần này, anh sẽ không để ai điều khiển nữa. Dù phải xóa hết ký ức, anh vẫn sẽ nhớ em.
Cô bật khóc, ôm anh chặt hơn, trong khi tiếng máy đếm ngược vang lên đều đặn:
10… 9… 8…
Màn hình lóe sáng, căn phòng rung lên, và mọi thứ biến thành một luồng sáng trắng chói lòa.
“Ký ức không bao giờ ngủ. Nó chỉ chờ được đánh thức.”