tro tàn và ánh sáng

Chương 24: Thế giới của ký ức


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng trắng tan dần.

Khi Minh Hạ mở mắt, cô thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng rộng mênh mông, phủ đầy hoa cúc trắng.

Trời trong, gió nhẹ, xa xa là một ngôi trường nhỏ với bảng hiệu quen thuộc: “Trường Trung học Nam Thành.”

Cô khẽ hít sâu — không khí trong lành, nhưng lạ lùng.

Không có tiếng người, không có xe cộ, chỉ có tiếng gió và hương cúc phảng phất.

Cô nhìn quanh.

— Duy? Anh ở đâu?

Không tiếng trả lời.

Chỉ có một giọng nói vọng lại từ xa, mơ hồ như vọng trong đầu cô:

“Chào mừng đến với tầng ký ức thứ nhất.”

Cô quay phắt lại. Không ai cả.

Nhưng trong lòng, một cảm giác lạnh buốt lan ra.

Cô nhớ lời anh: “Nếu có chuyện gì xảy ra, đừng tin vào thứ em thấy trước mắt.”

Cô bước về phía ngôi trường.

Cánh cổng mở ra, kẽo kẹt. Sân trường vắng lặng, lá rụng đầy.

Phòng học quen thuộc hiện ra trước mắt — bảng đen, bàn ghế gỗ, cửa sổ cũ kỹ.

Trên bảng có dòng chữ viết bằng phấn:

“Tiết học hôm nay: Cảm xúc và Ký ức.”

Một cậu học sinh đang ngồi ở bàn cuối — dáng người gầy, tóc rối, đang chăm chú viết.

Cô khẽ bước lại gần, tim đập nhanh: đó là Trần Duy — nhưng là Trần Duy năm mười bảy tuổi.

Cậu ngẩng lên, đôi mắt sáng và hồn nhiên.

— Cô là ai?

Cô đứng sững, không biết nên trả lời thế nào.

— Anh… không nhận ra em sao?

Cậu cười nhẹ, lắc đầu.

— Em nói lạ quá. Tôi chưa từng gặp cô.

Cô muốn nói thêm, nhưng ngay lúc đó, tiếng chuông reo vang.

Cả khung cảnh bỗng mờ dần, những học sinh khác xuất hiện — như ảo ảnh.

Họ cười nói, chạy đùa, còn Duy thì đứng lặng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dần tối đi.

Một giọng khác vang lên trong đầu cô, lạnh lẽo, vô hình:

“Đây là ký ức đầu tiên: Nơi anh ta học cách che giấu cảm xúc.”

Cô quay vòng, hét lên:

— Ai đang nói?

“Là người điều hành. Chúng tôi chỉ đang khởi động lại các tầng ký ức.”

“Nếu cô muốn cứu anh ta, cô phải khiến ký ức tự mở ra.

Nhưng hãy nhớ: mỗi tầng, một cảm xúc.

Nếu anh ta quên cô, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

Không khí đặc quánh lại.

Bầu trời bắt đầu xám đi, mây dày cuộn lên.

Minh Hạ cảm thấy tim mình nặng trĩu — như bị kéo theo dòng cảm xúc của Duy.

Cô chạy đến bên cậu học sinh ấy.

— Duy, anh phải nhớ ra em! Em là Minh Hạ, là người anh đã hứa sẽ bảo vệ!

Cậu cau mày, lùi lại:

— Đừng nói nữa! Tôi không muốn nhớ gì hết!

Ngay lúc đó, xung quanh họ vỡ vụn như kính.

Những mảnh ký ức bay tán loạn — tiếng la hét, tiếng cười, hình ảnh mẹ Duy nằm trên giường bệnh, tiếng tim máy monitor vang lên đều đều.

Cô thấy cậu quỳ gối bên giường, tay nắm chặt bàn tay người mẹ yếu ớt.

“Mẹ ơi, con sẽ làm gì cũng được… miễn mẹ sống…”

Giọng cô nghẹn lại.

Cô muốn chạm vào cậu, nhưng bàn tay xuyên qua như chạm vào khói.

“Đừng can thiệp vào ký ức của anh ta.” — giọng nói kia lại vang lên. — “Nếu cô chạm quá sâu, cả hai sẽ mắc kẹt mãi mãi.”

Minh Hạ siết tay, nhìn lên trời.

— Nếu phải mắc kẹt, em cũng không rời anh.

Khung cảnh đổi màu.

Cô rơi vào một hành lang tối, đầy gương.

Trong từng tấm gương phản chiếu là hình ảnh Trần Duy ở nhiều độ tuổi khác nhau: 10 tuổi, 14 tuổi, 17 tuổi… mỗi phiên bản đều đang khóc, đều cô đơn.

Một cánh cửa cuối hành lang bật mở — ánh sáng đỏ rực tràn ra.

Cô bước vào.

Phòng thí nghiệm cũ hiện ra.

Giữa phòng, là Trần Duy hiện tại, đang bị trói vào ghế kim loại, xung quanh là vô số dây điện và màn hình.

Trên mỗi màn hình là một hình ảnh của cô — Minh Hạ — trong nhiều khoảnh khắc khác nhau: cười, khóc, gọi tên anh, rơi nước mắt.

Cô thảng thốt:

— Duy!

Anh ngẩng lên. Đôi mắt anh đầy sợ hãi, và… trống rỗng.

— Em… là ai?

Cô sững người.

Một giọng nói khác, dịu dàng nhưng lạnh lẽo vang lên trong loa:

“Đây là tầng ký ức thứ hai: Quên.”

“Để thoát khỏi tầng này, cô phải khiến anh ta nhớ lại cảm xúc thật đầu tiên dành cho cô.”

Cô quỳ xuống cạnh anh, nước mắt rơi trên tay.

— Duy, nhìn em đi… Là em, Minh Hạ. Là người từng nắm tay anh qua bao chuyện, là người từng nói anh không đơn độc nữa.

Anh nhắm mắt, môi run khẽ:

— Anh không nhớ…

Cô nghẹn giọng:

— Anh từng nói… “Chỉ cần em còn ở đây, anh sẽ chờ.”

— Anh từng nói… “Anh sẽ không để ai khiến em khóc.”

— Và… anh từng hôn em, ở dưới gốc cây cúc trắng, nhớ không?

Anh khẽ run. Hình ảnh chớp lóe trong đầu anh: ánh nắng, hương cúc, nụ cười của cô trong gió.

Anh mở mắt — ánh sáng lóe lên trong con ngươi.

Sợi dây trên người anh bắt đầu tan dần như tro bụi.

“Cảm xúc nhận diện lại thành công.” — giọng hệ thống vang lên. — “Chuyển sang tầng tiếp theo: Tội lỗi.”

Mọi thứ rung chuyển.

Mặt đất nứt ra, kéo họ rơi vào một khoảng không tối thẳm.

Khi họ chạm đất, khung cảnh xung quanh biến thành bệnh viện cũ — nơi mẹ Duy từng mất.

Anh đứng lặng nhìn cánh cửa phòng bệnh, giọng khàn đi:

— Anh đã không về kịp…

— Không phải lỗi của anh. — Minh Hạ nắm tay anh.

Anh lắc đầu, ánh mắt u tối:

— Anh đã chọn thí nghiệm thay vì ở cạnh mẹ. Nếu lúc đó anh không ký vào bản hợp đồng đó… bà đã không chết trong cô đơn.

Cô ôm lấy anh, thì thầm:

— Anh không thể thay đổi quá khứ. Nhưng anh có thể ngừng trừng phạt bản thân.

Anh run rẩy, đầu tựa lên vai cô.

— Anh sợ… nếu tha thứ cho mình, mẹ sẽ biến mất thật.

— Không. — Cô siết chặt tay anh. — Khi anh tha thứ cho mình, bà mới được yên nghỉ.

Ánh sáng ấm tràn ngập căn phòng.

Tiếng máy monitor chuyển từ tiếng “tít tít” lạnh lẽo sang âm thanh dịu như tiếng gió.

Một người phụ nữ trong áo bệnh nhân bước ra từ khung sáng, mỉm cười nhìn họ.

Bà đặt tay lên vai Duy.

— Con đã lớn rồi. Đừng sợ nữa. Hãy sống cho hiện tại, cho cô gái ấy.

Nước mắt anh rơi.

— Mẹ…

Hình ảnh người phụ nữ tan vào ánh sáng.

Mọi thứ trắng xóa lần nữa.

Khi Minh Hạ mở mắt, cô thấy mình nằm trong vòng tay anh.

Trần Duy cũng tỉnh lại, thở gấp.

Căn phòng thí nghiệm thật sự trước mắt họ giờ chỉ còn là đống đổ nát, dây điện cháy đen, máy móc hỏng nát.

Anh nhìn cô, giọng khàn nhưng nhẹ nhõm:

— Em đã kéo anh ra khỏi đó.

— Không… chính anh đã nhớ ra em.

Anh cười. Một nụ cười thật, không còn nặng nề.

— Có lẽ anh không thể xóa đi ký ức đau thương, nhưng anh có thể chọn giữ lại ký ức về em.

Cô chạm nhẹ vào má anh, khẽ nói:

— Còn em… chỉ cần có anh ở đây, em không cần biết đâu là thật nữa.

Ngoài cửa sổ, bình minh bắt đầu lên.

Ánh sáng đầu tiên rọi qua lớp bụi, phản chiếu trên gương mặt họ.

Nhưng trong một góc tường, chiếc màn hình cũ bỗng bật sáng, dòng chữ đỏ xuất hiện:

“Thí nghiệm Cấp 2 hoàn tất.

Kết quả: Cảm xúc hồi phục.

Ghi chú: Chủ thể thứ ba – chưa xác định.”

Màn hình vụt tắt.

Và đâu đó, trong bóng tối của một phòng điều khiển khác, một người đàn ông đang quan sát, mỉm cười nhẹ:

“Thú vị thật. Bây giờ thì, hãy bắt đầu cấp 3.”

“Trong mê cung của ký ức, chỉ có tình yêu là con đường thật.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×