tro tàn và ánh sáng

Chương 25: Vết Nứt Trong Niềm Tin


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng tràn ngập ánh sáng ban chiều, nhưng Minh Hạ thấy lạnh.

Cô ngồi trước cửa sổ, tay cầm điện thoại, câu nói kia vẫn vang lên trong đầu — “Đừng để cô ấy biết chuyện năm đó.”

Năm đó là năm nào? Là chuyện gì mà anh phải giấu cô?

Cô đã từng nói, chỉ cần anh không nói dối, cô có thể tin. Nhưng lời nói dối, dù nhỏ thôi, cũng có thể khiến cả tòa thành lòng tin sụp đổ.

Trần Duy trở về vào buổi tối. Anh mang theo hộp bánh kem, nụ cười như thể chưa có gì xảy ra.

“Anh nhớ hôm nay là ngày em hoàn thành dự án. Chúc mừng em.”

Cô gật đầu, nở nụ cười gượng. “Cảm ơn anh.”

Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai cô: “Em ổn chứ?”

“Ổn.” – Một chữ ngắn ngủn.

Sự im lặng giữa hai người đặc quánh. Duy cảm nhận được có gì đó lạ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Họ ngồi đối diện nhau trong gian bếp nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống như phủ một lớp bụi mờ trên ký ức.

Duy cắt bánh, nhưng không ai ăn. Cô ngẩng đầu, hỏi thẳng:

“Duy, ‘chuyện năm đó’ là chuyện gì?”

Chiếc dao nhỏ khựng lại trong tay anh.

Ánh mắt anh thoáng một giây bối rối. Rồi anh đặt dao xuống, mím môi.

“Em nghe được rồi à?”

“Ừ. Và em muốn biết.”

Anh hít một hơi thật sâu. “Hạ à, có những chuyện không nói ra không phải vì anh không tin em. Mà vì sợ khi em biết, em sẽ tổn thương hơn.”

“Anh không thể tự quyết định điều đó thay em.”

Giọng cô lạnh, nhưng tay vẫn run. “Nếu anh im lặng, thì người tổn thương lại chính là em.”

Duy lặng người. Một lát sau, anh khẽ nói:

“Được. Anh sẽ nói.”

Rồi anh kể — giọng đều, nhưng mắt nhìn xuống.

“Năm đó, khi anh và Thư còn là cộng tác viên, công ty tổ chức chuyến khảo sát. Đêm hôm đó, xe bị tai nạn. Anh không sao, nhưng Thư bị thương nặng. Lúc tỉnh lại, cô ấy nói chính anh là người khiến cô ấy lên xe hôm đó. Cô ấy mất một phần khả năng đi lại tạm thời... Anh cảm thấy có lỗi. Anh ở bên chăm sóc cô ấy gần nửa năm. Cũng chính lúc đó, mọi người hiểu lầm rằng anh yêu cô ấy.”

Anh dừng lại, giọng khản đặc:

“Sau này cô ấy hồi phục, nhưng vẫn dùng chuyện đó để ràng buộc anh. Anh không yêu, nhưng không đủ nhẫn tâm để bỏ đi. Cho đến khi gặp em, anh mới dám rời khỏi quá khứ ấy.”

Minh Hạ lặng im.

Tất cả như một cơn bão lặng. Không ồn ào, nhưng đủ làm tim cô rạn nứt.

“Vì thế nên anh mới bảo đừng để em biết?”

“Ừ. Anh sợ em nghĩ anh ở bên em vì chuộc lỗi.”

“Và nếu em không nghe được, anh định giấu mãi sao?”

Cô cười nhạt, đứng dậy. “Anh không hiểu… Em không cần anh hoàn hảo, chỉ cần anh thật lòng. Em không cần người hùng, em chỉ muốn một người biết tin tưởng là gì.”

Cô rời đi, bước ra khỏi căn phòng, tiếng cửa đóng lại vang vọng. Duy ngồi sững, đôi tay nắm chặt.

Anh biết mình vừa đánh mất điều gì đó — không phải vì lỗi quá khứ, mà vì đã chọn im lặng khi nên nói.

Đêm đó, Minh Hạ đi lang thang giữa con phố ướt mưa. Mọi ánh đèn đều nhòe đi như vết loang trong ký ức.

Cô nhớ những lời anh từng nói: “Anh sẽ không giấu gì em nữa.”

Giờ thì sao? Một bí mật, dù là vì “bảo vệ”, vẫn là dối trá.

Cô dừng lại bên cầu, nơi hai người từng ngồi ăn kem năm ngoái. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác là tim cô bây giờ chẳng còn yên.

Cơn gió thổi qua, lạnh buốt. Cô bật điện thoại lên — có tin nhắn từ Duy.

“Anh không mong em tha thứ. Chỉ mong em hiểu, mọi điều anh làm đều vì em.

Anh sẽ chờ, nếu em còn muốn nghe anh nói thêm một lần.”

Ngón tay cô dừng trên màn hình. Lý trí bảo đừng tin nữa, nhưng trái tim vẫn đập loạn khi thấy tên anh.

Tình yêu là thứ mâu thuẫn nhất — nó có thể khiến người ta đau đớn, nhưng cũng là điều duy nhất khiến họ không thể buông.

Cô hít sâu, cất điện thoại vào túi.

Đêm nay, cô chưa thể trả lời anh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×