Buổi sáng đầu tiên không có Duy bên cạnh, Minh Hạ tỉnh giấc trong căn phòng trống trải.
Ánh nắng xuyên qua rèm, chạm nhẹ lên gương mặt nhợt nhạt của cô. Một ngày mới bắt đầu, nhưng trong lòng cô là khoảng trống không tên.
Cô pha cà phê, tay run run khi rót nước. Mùi thơm bốc lên, nhưng chẳng còn ấm áp như trước. Trên bàn, chiếc ly sứ mà Duy từng hay dùng vẫn nằm đó — cốc trắng, viền xanh, hơi sứt một góc. Cô định vứt nó đi, rồi lại thôi.
Mọi thứ xung quanh vẫn thế, chỉ có người không còn ở đó nữa.
Cô mở laptop, lao đầu vào công việc. Dự án mới cần hoàn thành trong hai tuần — đó là cách duy nhất khiến cô tạm quên đi cảm giác trống rỗng.
Nhưng mỗi lần gõ bàn phím, cô lại nhớ bàn tay anh, nhớ giọng nói dịu dàng khi anh đọc lại bản thảo giúp cô.
Nhớ đến mức tim cô co thắt.
Về phía Trần Duy, anh không khá hơn.
Công việc ở công ty dồn dập, nhưng tâm trí anh chẳng ở đó. Anh liên tục mở điện thoại, nhìn danh bạ, rồi lại tắt đi.
Đã bảy ngày kể từ khi cô rời đi. Anh không gọi. Cô không nhắn.
Trong đêm, anh ngồi trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Bức ảnh cô cười trong chuyến đi biển năm ngoái hiện ra.
Anh nhớ giọng cô, ánh mắt cô, cả cách cô giận anh mà vẫn lo lắng cho anh.
Anh hiểu — tình yêu không chết vì hết cảm xúc, mà vì thiếu tin tưởng.
Và anh đã chính tay làm điều đó.
Anh quyết định viết một lá thư tay.
Không dài, không hoa mỹ — chỉ là những dòng thật lòng nhất.
“Minh Hạ,
Anh từng nghĩ im lặng là cách tốt nhất để bảo vệ em, nhưng anh đã quên rằng em không cần một người che giấu, mà cần một người đồng hành.
Nếu có thể, anh muốn làm lại — không phải để sửa lỗi, mà để cùng em bước tiếp mà không sợ quá khứ nữa.
Anh không biết em có đọc được lá thư này không. Nhưng nếu em thấy, chỉ cần em vẫn còn muốn tin… anh vẫn đang ở đây, chờ em, ở nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Anh gấp lá thư lại, tự tay mang đến tòa soạn nơi cô làm việc. Nhưng khi anh đến, cô đã xin nghỉ phép một tuần.
Anh đứng lặng ngoài cổng, giữa dòng người hối hả.
Một cảm giác bất lực dâng lên — lần đầu tiên, anh sợ mình thật sự đã mất cô.
Một tuần sau, Minh Hạ trở lại thành phố.
Cô đã về quê mấy ngày, ngồi bên mẹ, cố tìm lại sự bình yên.
Mẹ cô không hỏi gì nhiều, chỉ nắm tay con gái và nói:
“Có những người yêu con thật lòng, nhưng họ không biết cách giữ con. Con có thể giận, nhưng đừng để hối hận đến sau.”
Câu nói ấy khiến cô suy nghĩ mãi.
Phải, Duy sai — nhưng có lẽ anh chưa bao giờ thôi yêu cô.
Khi cô mở hộp thư ở bàn làm việc, lá thư của Duy nằm đó.
Cô run tay khi đọc từng dòng, nước mắt rơi xuống giấy.
Giọng anh như vang lên trong đầu: “Anh vẫn đang ở đây, chờ em.”
Tối hôm đó, Minh Hạ đến nơi anh nhắc — quán cà phê nhỏ dưới dốc, nơi họ gặp nhau lần đầu.
Cơn mưa bất chợt trút xuống, giống hệt ngày xưa.
Duy đang ngồi đó, một mình, tay cầm tách cà phê đã nguội.
Khi thấy cô, anh đứng bật dậy, mắt mở to như không tin nổi.
“Em… đến rồi sao?”
Cô gật đầu, hơi thở run run.
“Mưa lớn vậy, em vẫn đến.”
“Vì em muốn nghe anh nói nốt.”
Anh cười khẽ, giọng nghẹn: “Anh không nghĩ em sẽ tha thứ.”
“Em không nói là tha thứ.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Nhưng em vẫn tin. Chỉ là lần này, anh phải học cách nói thật.”
Duy im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nắm tay cô.
“Anh hứa. Dù là chuyện nhỏ nhất, anh cũng sẽ nói.”
Giữa tiếng mưa rơi, họ nhìn nhau.
Không cần lời xin lỗi, không cần hoa mỹ — chỉ cần một cái nắm tay, là đủ để cả hai hiểu rằng họ vẫn còn muốn đi tiếp.