Cơn mưa đêm qua đã rửa sạch cả thành phố, để lại bầu trời trong xanh lạ thường.
Buổi sáng, ánh nắng lọt qua tán lá, hắt lên mặt bàn nơi Minh Hạ đang ngồi. Cô đưa tay che mắt, khẽ mỉm cười — nụ cười mà đã rất lâu rồi, Duy mới lại được nhìn thấy.
Họ ngồi đối diện nhau trong quán cà phê cũ, nơi từng là điểm khởi đầu của bao hiểu lầm, nước mắt, rồi giờ lại trở thành nơi tái sinh của họ.
“Anh tưởng em sẽ không đến,” Duy nói, giọng khẽ run, như sợ mọi thứ chỉ là mơ.
“Em cũng tưởng mình sẽ không,” cô đáp, nụ cười vẫn dịu dàng. “Nhưng rồi em nhận ra, chạy trốn không làm em bớt đau — chỉ khiến em nhớ nhiều hơn.”
Anh nhìn cô, thật lâu.
Trong đôi mắt ấy, có cả mệt mỏi, tổn thương, và niềm tin đang dần trở lại.
“Cảm ơn em,” anh nói.
“Đừng cảm ơn,” cô khẽ lắc đầu. “Chỉ cần đừng khiến em phải đi một lần nữa.”
Họ ngồi im lặng, nhưng im lặng ấy không còn nặng nề như trước.
Lần đầu tiên, giữa họ không còn khoảng cách. Chỉ có hai trái tim từng tan vỡ, đang học cách đập cùng nhịp lại một lần nữa.
Những ngày sau đó, Minh Hạ trở lại công việc.
Cô vẫn là người phụ nữ kiên cường và nghiêm khắc, chỉ có điều, khi nhìn thấy tên “Trần Duy” hiện trên màn hình điện thoại, nụ cười cô trở nên dịu dàng hơn.
Duy cũng thay đổi. Anh không còn giấu chuyện, không còn né tránh khi nhắc đến quá khứ. Thậm chí, anh chủ động kể cho cô nghe về những điều anh từng giấu, từng sợ.
Càng nghe, cô càng hiểu, rằng người đàn ông trước mặt mình không hoàn hảo, nhưng là người sẵn sàng học cách yêu đúng cách.
Tối hôm đó, họ cùng nhau đi dạo quanh bờ hồ.
Không có hoa, không có quà, chỉ là hai bàn tay đan nhau, bước chậm dưới ánh đèn vàng.
“Anh từng nghĩ tình yêu là phải giữ chặt,” Duy nói, “nhưng khi em rời đi, anh mới hiểu — đôi khi, yêu là phải để người kia có quyền lựa chọn.”
Minh Hạ im lặng. Cô xiết nhẹ tay anh, khẽ nói:
“Còn em, từng nghĩ yêu là phải tin tuyệt đối. Nhưng không — yêu là phải chấp nhận rằng, đôi khi người kia cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ sai.”
Duy dừng lại, nhìn cô: “Em đã tha thứ cho anh thật rồi sao?”
Cô cười, ánh mắt lấp lánh trong đêm:
“Tha thứ không phải là quên, mà là chọn không để vết thương cũ điều khiển hiện tại.”
Anh lặng người, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Một cái hôn không quá dài, không quá mãnh liệt, nhưng đủ để nói lên rằng — họ đã tìm thấy bình yên trong nhau.
Một tháng sau, cuộc sống của họ dần ổn định.
Duy được đề bạt lên vị trí quản lý dự án, còn Minh Hạ trở thành người phụ trách truyền thông chính cho công ty. Họ làm việc ở hai bộ phận khác nhau, nhưng cùng tham gia trong một dự án hợp tác lớn.
Điều thú vị là, cả hai bây giờ biết cách giữ ranh giới giữa công việc và tình cảm. Không còn những trận cãi vã nhỏ nhặt, chỉ còn những lần nhìn nhau qua bàn họp, một ánh mắt trao đi đã đủ hiểu lòng.
Nhưng không phải mọi thứ đều suôn sẻ.
Một buổi tối, khi Hạ đang làm việc muộn, cô nhận được email nặc danh.
Nội dung chỉ có một dòng:
“Nếu cô biết ai là người khiến Thư phải nhập viện lần hai, liệu cô còn ở bên anh ta?”
Tim cô khựng lại.
Không có hình ảnh, không có tên, chỉ là một lời cảnh báo mơ hồ — nhưng đủ để đánh thức những nghi ngờ tưởng chừng đã ngủ yên.
Cô ngồi thẫn thờ trước màn hình, mắt không rời khỏi dòng chữ kia.
Trong đầu, bao ký ức cũ tràn về — Thư, vụ tai nạn, lời dối ban đầu của Duy.
Cửa phòng bật mở.
Duy bước vào, mang theo hộp đồ ăn. Anh cười:
“Anh đoán em lại quên ăn tối.”
Cô giật mình, vội tắt màn hình.
“Không… em chỉ đang xem tài liệu.”
Duy tiến đến, ánh mắt ấm áp. “Đừng làm việc khuya quá, sức khỏe em quan trọng hơn.”
Cô gật đầu, nhưng lòng không yên.
Khi anh rời đi, cô mở lại email kia.
Dòng chữ lạnh lùng vẫn hiện rõ trên màn hình — như một vết dao nhỏ, cứa vào niềm tin vừa mới liền.
Đêm hôm đó, cô trằn trọc mãi.
Cô biết mình nên tin anh, nhưng lòng vẫn có gì đó nặng trĩu. Một lần nữa, quá khứ lại tìm cách chen vào giữa họ.
Sáng hôm sau, cô quyết định không im lặng.
“Duy,” cô nói khi gặp anh ở sảnh công ty, “tối nay anh có thể kể em nghe toàn bộ chuyện của Thư được không?”
Anh sững người, rồi gật. “Được.”
Giọng anh nhẹ, nhưng ánh mắt sâu thẳm.
Cô không biết liệu lần này anh sẽ kể thêm điều gì, nhưng ít nhất, cô đã chọn đối diện.