Cơn mưa mùa hạ lại đến bất ngờ, rơi lên khung cửa sổ bằng kính trong suốt của căn hộ nhỏ. Minh Hạ lặng lẽ ngồi nhìn ra ngoài, tách trà gừng nguội dần trên tay. Cô vẫn chưa nói gì kể từ khi Duy tiết lộ rằng anh đã tìm được manh mối về người gửi tin nặc danh hôm trước.
Trần Duy đứng dựa vào bàn làm việc, ánh mắt anh nhìn cô không rời. Bên ngoài, sấm chớp lóe lên — một thứ ánh sáng tàn nhẫn soi rõ khoảng cách giữa hai người, vừa gần gũi, vừa như ngăn cách bởi một điều gì đó chưa thể nói ra.
“Em vẫn còn giận à?” — anh khẽ hỏi, giọng không lớn nhưng đủ để lẫn vào tiếng mưa.
Minh Hạ đặt tách trà xuống, nhìn anh. “Không phải giận. Chỉ là… em chưa biết phải tin vào ai nữa.”
Duy im lặng. Anh hiểu. Tin tưởng, với cô, là điều xa xỉ nhất sau những tháng ngày bị dồn vào góc khuất của nghi ngờ và sợ hãi. Anh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay đặt nhẹ lên vai. “Người đứng sau mọi chuyện… là Ngọc.”
Tên ấy khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.
“Ngọc…?” — Minh Hạ thì thầm, đầu óc cô quay cuồng. “Không thể nào, cô ấy là bạn em từ hồi đại học. Cô ấy còn giúp em suốt thời gian qua—”
“Anh biết,” Duy ngắt lời, giọng trầm xuống. “Nhưng chính vì thế, cô ta mới có cơ hội. Bức ảnh gửi cho em, tin nhắn giấu tên, và cả đoạn video giả mạo — đều được tạo ra từ một máy tính ở quán cà phê mà Ngọc quản lý.”
Minh Hạ như bị ai đó tát một cú thật mạnh. Mọi kỷ niệm ùa về — những lần Ngọc an ủi, những lời khuyên có vẻ thiện chí, thậm chí là lần cô ấy gợi ý rằng Duy có điều gì đó giấu giếm. Tất cả, giờ hóa ra chỉ là sợi dây dắt cô đi vào bẫy.
“Vì sao?” — giọng cô nghẹn lại. “Tại sao lại là cô ấy?”
“Vì anh,” Duy đáp, mắt anh đục ngầu cảm xúc. “Cô ta từng thích anh, nhưng anh không nhận ra. Đến khi anh và em quen nhau, cô ta vẫn âm thầm theo dõi. Mọi chuyện bắt đầu từ ngày em rời đi.”
Không khí đặc quánh, nặng nề như sắp nổ tung. Minh Hạ siết chặt bàn tay, cảm giác lạnh lan từ lòng bàn tay đến tận trái tim. Cô không biết nên đau vì điều gì — vì người bạn phản bội, hay vì sự thật đáng sợ đến mức cô không dám tin.
Duy tiếp tục: “Anh không nói để em hận cô ta. Anh chỉ muốn em biết rằng, không phải lỗi của em. Không phải em quá tin người. Chỉ là, có những người không muốn chúng ta hạnh phúc.”
Minh Hạ ngẩng lên nhìn anh. Trong mắt cô, nước mắt dâng đầy nhưng ánh nhìn vẫn kiên định. “Vậy giờ anh định làm gì?”
“Đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Anh đã thu thập bằng chứng rồi. Nhưng… anh sẽ không công khai nếu em không muốn. Anh muốn nghe em trước.”
Khoảnh khắc ấy, mưa bên ngoài dừng lại. Một tia nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây, chiếu vào khung cửa kính, phản chiếu đôi mắt nâu của cô — ấm áp mà kiên cường.
“Em không muốn trả thù,” cô nói chậm rãi. “Nhưng em cũng không muốn im lặng. Nếu sự thật bị bóp méo, thì chúng ta không thể bắt đầu lại. Em muốn tự mình nói chuyện với Ngọc.”
Duy nhìn cô thật lâu. Rồi anh gật đầu, như một lời hứa.
Ngày hôm sau, họ cùng đến quán cà phê của Ngọc. Không khí ban trưa oi ả, nhưng trong lòng cả hai lại lạnh lẽo đến lạ. Minh Hạ bước vào, ánh mắt chạm phải Ngọc đang đứng sau quầy, đôi môi cô bạn vẽ nên một nụ cười ngọt ngào quen thuộc — nụ cười từng khiến cô tin tưởng suốt bao năm.
“Hạ? Lâu quá không gặp.” — Ngọc nói, giọng nhẹ như gió.
“Ừ. Cũng lâu rồi.” — Minh Hạ mỉm cười, nụ cười mỏng manh như tờ giấy sắp rách. “Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Cả hai ngồi xuống một góc khuất. Trần Duy đứng cách đó không xa, quan sát, sẵn sàng can thiệp nếu mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
Minh Hạ nhìn Ngọc, hơi thở cô chậm lại. “Ngọc, tớ chỉ muốn hỏi một điều. Tại sao cậu lại làm thế?”
Ngọc nhướng mày, nhưng không biểu cảm ngạc nhiên. “Cậu đang nói gì thế?”
“Đừng giả vờ nữa.” — giọng Minh Hạ trầm xuống. “Tớ biết tất cả. Tin nhắn, hình ảnh, cả đoạn video. Cậu nghĩ tớ không phát hiện à?”
Một thoáng im lặng. Rồi Ngọc bật cười. Tiếng cười vang lên, rỗng tuếch và đầy cay đắng.
“Cuối cùng thì cũng đến ngày này,” cô ta nói. “Cậu thật sự nghĩ mình đáng được hạnh phúc hơn người khác sao, Hạ? Cậu có gì hơn tớ? Chỉ vì cậu được anh ấy để ý, cậu tin rằng tình yêu của cậu là duy nhất à?”
Minh Hạ lặng đi. Ngọc vẫn tiếp tục, giọng cô ta run lên vì tức giận:
“Tớ ở bên cạnh anh ấy trước cậu, nhưng anh ấy không bao giờ nhìn thấy tớ. Anh ấy chỉ thấy cậu — cái người luôn được mọi người yêu quý, luôn tỏ ra mạnh mẽ. Cậu biết cảm giác đó thế nào không? Cảm giác bị bỏ lại trong bóng tối trong khi cậu được đứng dưới ánh đèn!”
“Ngọc…” — Minh Hạ khẽ gọi, giọng cô đầy mỏi mệt. “Tớ chưa bao giờ muốn điều đó. Tớ chưa từng cố cướp gì của cậu cả.”
“Nhưng cậu đã làm rồi!” — Ngọc hét lên, nước mắt trào ra. “Chỉ cần cậu xuất hiện, tất cả mọi thứ thuộc về tớ đều biến mất!”
Minh Hạ im lặng. Cô hiểu, không thể lý giải được hận thù bằng lý trí. Cô chỉ khẽ thở dài, rồi nói chậm rãi:
“Ngọc, có lẽ tớ đã từng làm cậu tổn thương mà không biết. Nhưng làm tổn thương người khác để trả lại nỗi đau — chẳng khác nào tự giết chính mình. Tớ sẽ không tố cáo cậu. Nhưng tớ muốn cậu dừng lại.”
Ngọc ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn cô. Trong đôi mắt ấy, lần đầu tiên xuất hiện một tia sáng của hối hận — yếu ớt nhưng có thật.
Minh Hạ đứng dậy, quay lưng bước đi. Trần Duy tiến lại, đặt nhẹ tay lên vai cô, không cần nói gì. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy tim mình nhẹ đi một chút. Mọi tổn thương, mọi nghi ngờ, mọi hận thù… đều đang dần được gió cuốn trôi theo tiếng chuông cửa khẽ reo.
Đêm đó, khi cả hai về lại căn hộ, Trần Duy ôm cô thật chặt.
“Em làm tốt lắm,” anh thì thầm. “Em đã mạnh mẽ hơn bất kỳ ai anh từng biết.”
Minh Hạ tựa đầu vào vai anh, khẽ nói:
“Không phải mạnh mẽ đâu. Chỉ là… em không muốn sống mãi trong quá khứ nữa.”
Ngoài kia, bầu trời quang đãng sau cơn mưa. Ánh trăng len qua khe rèm, soi sáng căn phòng nhỏ — nơi hai trái tim đã thôi chạy trốn, và bắt đầu học cách chữa lành.