tro tàn và ánh sáng

Chương 29: Bóng Tối Trở Lại


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, rơi xuống khuôn mặt đang ngủ của Minh Hạ. Cô khẽ trở mình, cảm nhận hơi ấm bên cạnh — Trần Duy đã dậy từ lúc nào, chỉ còn lại mùi cà phê phảng phất và tiếng nhạc nhẹ từ phòng khách.

Minh Hạ mỉm cười. Lâu lắm rồi cô mới thấy lòng mình yên đến vậy.

Sau bao sóng gió, những tổn thương như được rửa trôi bằng sự bình dị này — mùi bánh mì nướng, mùi cà phê, và nụ cười của anh.

Nhưng bình yên luôn là thứ mong manh nhất.

Cô vừa bước ra khỏi phòng thì tiếng điện thoại trên bàn vang lên. Là của Duy. Màn hình hiện lên dòng chữ: “Cuộc gọi từ Trịnh Khang” — bạn thân của anh, làm bên đội điều tra dân sự.

Cô hơi ngạc nhiên, vì Duy ít khi để người khác gọi đến vào sáng sớm thế này.

Anh bước từ ban công vào, thấy cô cầm điện thoại, liền đón lấy. “Cảm ơn em,” anh nói, rồi áp máy lên tai.

“Ờ, Khang à? Có chuyện gì vậy?”

Giọng người đàn ông bên kia vang lên gấp gáp:

“Duy, có tin xấu rồi. Ngọc… mất tích.”

Cả hai lặng đi.

Minh Hạ sững người, tim cô đập thình thịch. “Anh nói gì cơ?”

“Cảnh sát tìm thấy chiếc xe của cô ta ở gần cầu Bình Minh. Trên ghế còn điện thoại và ví, nhưng không thấy người. Camera an ninh ghi lại cảnh cô ta dừng lại ở đó lúc hơn 11 giờ đêm, rồi… biến mất.”

Không khí trong căn hộ chùng xuống. Mưa ngoài cửa sổ bắt đầu rơi — đúng kiểu mưa của những ngày chẳng lành.

Trần Duy nắm chặt điện thoại, khẽ hỏi: “Có manh mối nào không?”

“Chưa. Nhưng có một điều lạ — trong điện thoại Ngọc, có lưu nhiều hình ảnh của cậu và Minh Hạ, chụp lén, và một vài đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của hai người.”

Minh Hạ choáng váng, cả người run lên. “Cô ấy… vẫn theo dõi bọn mình?”

Duy im lặng. Anh không biết trả lời thế nào. Mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc, giờ lại mở ra một vực sâu mới.

Buổi chiều, họ cùng đến đồn cảnh sát. Gương mặt Ngọc trên tờ thông báo tìm người khiến Minh Hạ cảm thấy một nỗi day dứt không tên.

Cô không ghét Ngọc. Cô chỉ thấy tiếc. Một người từng thân thiết đến thế, giờ lại biến mất trong bóng tối của chính mình.

Cảnh sát hỏi vài câu, ghi chép lại lời khai. Khi rời khỏi trụ sở, trời đã sập tối.

“Em ổn chứ?” — Duy hỏi khi cả hai ngồi trong xe, đèn đường lấp lánh hắt vào gương chiếu hậu.

“Em không biết,” cô đáp thật khẽ. “Em sợ. Cảm giác này… như thể mọi thứ đang lặp lại. Một khi tưởng đã yên ổn, lại có thứ kéo mình xuống.”

Duy nắm tay cô. “Lần này khác. Anh ở đây.”

Tối hôm đó, khi Duy đi tắm, điện thoại của anh rung lên trên bàn. Tin nhắn từ số lạ.

Minh Hạ định không xem, nhưng dòng chữ hiển thị khiến cô cứng đờ:

“Nếu muốn biết sự thật về Ngọc, đến tòa nhà cũ số 47 đường Lâm Sơn. Một mình.”

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn. Không hề có tên người gửi.

Trái tim cô đập loạn. Lý trí bảo cô nên nói với Duy, nhưng một phần bản năng thôi thúc cô phải đi. Phải biết chuyện gì đang diễn ra.

Cô để lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn, viết vội dòng chữ:

“Em ra ngoài một lát. Đừng lo.”

Rồi khoác áo, bước vào đêm mưa lạnh.

Tòa nhà số 47 đường Lâm Sơn nằm khuất trong con hẻm vắng. Một nơi từng là khu văn phòng bỏ hoang sau vụ cháy nhiều năm trước. Giờ chỉ còn ánh đèn đường nhấp nháy, và tiếng gió thổi rít qua khung cửa sắt rỉ sét.

Minh Hạ hít sâu, cầm theo điện thoại, bật đèn pin bước vào.

Mùi ẩm mốc, bụi bặm, và cả thứ cảm giác lạnh sống lưng tràn tới.

“Ngọc?” — cô gọi khẽ, tiếng vọng dội lại giữa hành lang trống rỗng.

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng bước chân của chính cô vang lên, lạc lõng.

Cô tiến sâu vào tầng hai. Cánh cửa cuối hành lang khẽ mở, bên trong le lói ánh sáng từ chiếc đèn bàn. Trên bàn, có một phong bì màu nâu.

Cô run tay mở ra — bên trong là tấm ảnh chụp cô và Duy, đứng trước căn hộ của họ, rõ ràng được chụp từ xa. Kèm theo đó là một mảnh giấy nguệch ngoạc:

“Mọi chuyện chưa kết thúc. Hắn không phải người em nghĩ.”

Trái tim cô như bị bóp nghẹt.

“Không thể nào…” — cô thì thầm.

Bỗng một tiếng động vang lên sau lưng. Cô quay lại — ánh sáng đèn pin lia qua hành lang, chiếu vào bóng người đang tiến đến.

“Minh Hạ!” — giọng Trần Duy vang lên, đầy lo lắng. Anh thở hổn hển, áo ướt sũng mưa. “Em điên rồi à? Sao lại đến đây một mình!”

Cô muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp, thì ánh đèn vụt tắt. Toàn bộ tòa nhà chìm trong bóng tối.

“Duy?” — cô gọi, giọng run run.

Không có tiếng đáp. Chỉ còn tiếng gió rít và tiếng cửa sắt va vào tường.

Rồi từ xa, một bóng đen vụt qua.

Một tiếng thét ngắn vang lên.

Khi Duy bật lại đèn pin, căn phòng trống không. Minh Hạ biến mất.

Chỉ còn tấm ảnh cô cầm lúc nãy, nằm dưới sàn.

Mặt sau tấm ảnh có dòng chữ đỏ, viết bằng bút mực đậm:

“Lần này, đến lượt cô hiểu cảm giác bị bỏ rơi.”

Duy nắm chặt bức ảnh, bàn tay anh run lên. Đôi mắt anh ngập trong bóng tối, và trong khoảnh khắc ấy — một cơn sợ hãi chưa từng có tràn đến.

Mọi thứ vừa mới bình yên… lại sụp đổ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×