ChatGPT đã nói:
Dưới cơn mưa nặng hạt, ánh đèn đường nhòe đi thành những vệt sáng cam lẫn trong màu xám xịt của buổi đêm. Trần Duy đứng lặng trước cổng khu trọ của Minh Hạ, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an không thể gọi tên. Điện thoại anh đã gọi hàng chục lần, nhưng vẫn chỉ nghe thấy giọng tổng đài lạnh lùng thông báo thuê bao hiện không liên lạc được.
Anh thử nhắn tin, thử hỏi bạn bè của cô, thử đến cả quán cà phê nơi cô thường đến — không ai thấy Minh Hạ từ chiều. Cảm giác lo sợ dâng lên từng đợt, từng đợt như sóng. Duy cố gắng trấn tĩnh, nhưng tim anh đập dồn, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
Cửa phòng Minh Hạ không khóa. Anh bước vào, đèn tắt, không khí lạnh buốt. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, chỉ có chiếc điện thoại bị bỏ lại trên bàn, màn hình vỡ nứt ở góc, như vừa rơi xuống. Dưới đất, một mảnh vải nhỏ dính bùn đất.
Duy hít sâu. Anh chụp lại bức ảnh mảnh vải rồi gọi cho một người bạn làm cảnh sát. “Tôi cần giúp. Có thể là mất tích.” Giọng anh khàn đi vì lo lắng.
Người bạn bên kia đầu dây khuyên anh bình tĩnh, nhưng Duy biết — chuyện này không bình thường. Anh rời khỏi khu trọ, lái xe vòng quanh thành phố, ghé qua từng con đường Minh Hạ hay đi. Càng tìm, lòng anh càng dậy sóng. Những ký ức giữa họ ùa về — tiếng cười, ánh mắt, buổi tối cô ngồi nghe anh đàn dưới mưa. Mỗi hình ảnh như dao cứa vào tim.
Trời gần sáng, Duy nhận được cuộc gọi từ người bạn cảnh sát. “Có camera ghi lại hình một chiếc xe đen dừng trước khu trọ của cô ấy tối qua. Biển số bị che, nhưng có khả năng là loại xe thuê.” Anh nắm chặt vô lăng, đôi mắt ánh lên sự quyết liệt.
“Gửi vị trí cuối cùng của chiếc xe cho tôi.”
Anh không đợi trả lời, lập tức lao ra khỏi con đường nhỏ, hướng về phía khu công nghiệp ngoại ô — nơi camera cuối cùng bắt được tín hiệu. Trời mù sương, con đường loang lổ nước. Duy dừng xe trước một nhà kho bỏ hoang. Mọi thứ im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa sắt.
Anh bước xuống, cẩn thận nhìn quanh. Dưới đất có dấu bánh xe mới, vết bùn còn ướt. Anh khẽ cúi xuống, chạm tay vào dấu đất ấy, tim thắt lại. “Hạ…”
Một âm thanh khẽ vang lên từ bên trong, như tiếng kim loại va chạm. Duy siết chặt con dao gấp trong túi áo, bước từng bước nhẹ vào trong. Không gian ẩm thấp, mùi sắt gỉ và bụi cũ trộn lẫn. Anh đi theo âm thanh, đến khi nhìn thấy một cánh cửa khép hờ.
Phía trong, ánh đèn pin le lói. Một bóng người thấp thoáng, dáng cao, đang nói chuyện điện thoại. Duy nấp sau thùng gỗ, nghe tiếng giọng nói quen thuộc — chính là người từng gửi tin nhắn nặc danh cho Minh Hạ.
“Tôi đã đưa cô ta đi rồi. Giờ chỉ cần anh giữ lời.”
Cổ họng Duy nghẹn lại. Anh cắn môi, kìm cơn giận, lấy điện thoại lặng lẽ ghi âm. Nhưng đúng lúc ấy, bàn chân anh vô tình dẫm lên mảnh kính vỡ.
Tiếng “rắc” vang lên giữa không gian im lặng. Bóng người quay phắt lại. Ánh đèn pin lia thẳng vào mặt anh.
“Là mày à… Trần Duy.”
Không kịp suy nghĩ, Duy lao tới. Hai người vật lộn, tiếng va đập vang khô khốc. Bụi bay mịt mù. Đối phương rút dao, chém sượt qua vai anh, để lại vệt máu dài. Nhưng anh vẫn không dừng lại. Từng cú đánh chứa đầy nỗi sợ và tuyệt vọng.
Cuối cùng, Duy quật ngã hắn xuống đất, giật lấy con dao. Ánh mắt anh rực cháy như dã thú.
“Cô ấy đâu?”
Người đàn ông bật cười khàn khàn, miệng rớm máu. “Mày đến muộn rồi. Cô ta sắp không còn thuộc về mày nữa.”
Duy siết chặt cổ áo hắn. “Nói!”
Nhưng hắn chỉ cười, ánh mắt lạnh lẽo đầy thách thức.
Phía xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Duy vẫn ngồi đó, thở dốc, mồ hôi hòa cùng máu chảy xuống cổ. Anh cảm thấy trời đất quay cuồng, lòng bàn tay run rẩy. Anh biết — chỉ còn vài giờ nữa thôi, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Và trong khoảnh khắc ấy, trong đầu anh chỉ còn vang lên một cái tên.
Minh Hạ.