Buổi sáng hôm sau, bầu trời trong xanh lạ thường. Nắng mới len qua tán cây, rải xuống sân trường thành từng vệt vàng óng. Không khí se lạnh của buổi sớm khiến hơi thở của Minh Hạ khẽ tan trong làn gió.
Cô đứng trước gương trong phòng ký túc, nhìn bản thân lần thứ năm chỉ trong mười phút.
Một chiếc váy liền màu kem đơn giản, khoác thêm chiếc cardigan mỏng. Mái tóc dài buộc thấp, gọn gàng mà vẫn mềm mại.
“Ổn... ổn rồi,” cô tự nói với chính mình, dù tim vẫn đập loạn như sắp đi phỏng vấn.
Thảo, bạn cùng phòng, liếc cô với nụ cười tinh quái.
“Quán cà phê cũ hả?”
Minh Hạ khựng lại, giật mình. “Sao cậu biết?”
“Trần Duy đăng story lúc sáng đó — tấm ảnh cái bàn cửa sổ quán cà phê, caption có biểu tượng ly cà phê và dấu hỏi. Không cần thiên tài cũng đoán ra anh ta đang đợi ai.”
“Cậu rảnh quá.” Minh Hạ cố làm lơ, giọng cứng nhắc, nhưng hai tai đỏ ửng.
Thảo bật cười, lắc đầu. “Thôi đi, Hạ. Dù là vì công việc, thì người ta mời cà phê sáng chắc cũng không chỉ để bàn bài thi đâu.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Minh Hạ cố tỏ ra bình thản, xách túi lên. “Mình đi đây. Về muộn chút.”
Thảo huýt sáo. “Chúc buổi hẹn vui vẻ nhé!”
Cánh cửa khép lại, nhưng tiếng cười của bạn vẫn còn vang sau lưng, khiến cô thấy mặt mình như sắp bốc khói.
Quán cà phê cũ nằm ở góc phố đối diện công viên, nơi cô và Trần Duy từng ngồi bàn ý tưởng lần đầu. Không gian yên tĩnh, nhạc jazz nhẹ, mùi cà phê rang thoảng trong không khí.
Anh đã ngồi đó sẵn, cạnh cửa sổ, ánh nắng hắt lên gương mặt khiến từng đường nét trở nên rõ ràng đến khó tin. Áo sơ mi xanh nhạt, tay áo xắn lên, cúc trên cùng mở ra một chút, vừa đủ khiến người ta không dám nhìn quá lâu.
Thấy cô bước vào, anh mỉm cười, giơ tay vẫy nhẹ.
“Cậu đến rồi.”
“Anh đến sớm quá.” – cô nói, cố giữ giọng bình thường.
“Tôi chỉ sợ cậu đến trễ, nên đi trước.” Anh nghiêng đầu. “Muốn uống gì? Vẫn cà phê sữa chứ?”
“Anh nhớ nhanh thật.”
“Tôi có trí nhớ chọn lọc.” Anh cười khẽ. “Chỉ nhớ những thứ liên quan đến người tôi quan tâm thôi.”
Minh Hạ sững người. Anh nói câu đó nhẹ như gió, nhưng nó khiến trái tim cô chao đảo. Cô vội cúi xuống, mở laptop, giả vờ kiểm tra file.
“Anh gọi gì đi, tôi cần xem lại dàn ý cho hôm nay.”
“Rồi rồi, làm việc ngay cả khi đang hẹn hò, đúng là nghiêm túc thật.” Anh bật cười, nhưng vẫn đứng dậy gọi đồ.
Khi anh quay lại, đặt ly cà phê trước mặt cô, ánh mắt anh dừng lại nơi ngón tay cô đang run nhẹ.
“Cậu căng thẳng à?”
“Không.”
“Cậu nói dối dở thật.”
“Anh đừng trêu tôi.”
“Được, không trêu nữa.” Anh chống cằm, nhìn ra cửa sổ. “Thật ra, hôm nay tôi gọi cậu ra không chỉ vì bài thi.”
“...Tôi đoán được.”
“Ồ? Thế đoán thử xem.”
“Có thể là... anh muốn đổi ý tưởng?”
Anh lắc đầu.
“Không. Tôi muốn nói về cậu.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt anh đã hướng về phía mình, thẳng thắn, bình tĩnh đến mức khiến cô không thể trốn tránh.
“Minh Hạ, tôi biết cậu không thích ồn ào, không thích bị để ý. Nhưng tôi nghĩ, có đôi khi, việc xuất hiện trước ánh sáng không tệ đâu. Cậu có góc nhìn rất riêng, nếu giấu nó mãi thì uổng lắm.”
Cô im lặng. Câu nói của anh không mang chút trêu chọc nào, chỉ đơn giản, chân thành.
“Tôi... không quen được đâu,” cô khẽ nói. “Tôi chỉ muốn yên ổn thôi.”
“Yên ổn cũng tốt.” Anh gật đầu. “Nhưng nếu sợ ánh sáng quá lâu, cậu sẽ quên mất mình từng có thể tỏa sáng.”
Cô nhìn anh, đôi mắt sâu, giọng nói điềm tĩnh, có chút ấm áp khó tả. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.
Một khoảng im lặng dài. Ngoài kia, gió làm xào xạc tán lá.
Rồi Trần Duy mỉm cười, phá vỡ không khí nghiêm túc.
“À, còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
“Cậu biết tôi chọn tên đội ‘Lấp Lánh’ vì sao không?”
“Vì nghe hay?”
“Không. Vì nó khiến tôi nhớ đến ánh mắt của cậu khi nói chuyện về thứ mình yêu thích.” Anh nói thản nhiên, như thể đang kể về điều hiển nhiên nhất thế giới.
Cô cứng người, rồi cúi gằm xuống, lúng túng. “Anh nói linh tinh gì vậy...”
Anh bật cười, nhấp một ngụm cà phê. “Tôi nói thật mà. Cậu không nhận ra thôi.”
Sau buổi gặp, họ đến phòng truyền thông để tiếp tục dựng clip. Bầu không khí giữa hai người đã thay đổi, nhẹ hơn, tự nhiên hơn.
Minh Hạ ngồi chỉnh màu video, Trần Duy đứng cạnh, nghiêng người quan sát màn hình. Mỗi khi anh cúi xuống, vai anh gần chạm vào vai cô, hơi thở anh phả nhẹ bên tai, khiến cô không dám cử động mạnh.
“Cảnh này tối quá.” Anh nói, tay với qua bàn phím, gần như chạm vào tay cô.
Cô giật mình rụt lại. “Anh... để tôi làm.”
Anh mỉm cười, không nói gì thêm. Nhưng trong mắt anh có chút gì đó khó hiểu — pha trộn giữa thích thú và... dịu dàng.
“Cậu nhạy cảm thật.” – Anh khẽ nói.
“Tôi chỉ... không quen ai lại đứng sát như vậy.”
“Vậy tôi sẽ tập cho cậu quen.”
“Không cần đâu!” – cô phản ứng nhanh đến mức anh bật cười.
Tiếng cười ấy vang trong căn phòng nhỏ, nhẹ như một làn gió, nhưng khiến tim cô đập mạnh không kiểm soát.
Họ làm việc đến chiều, khi ánh nắng đã nghiêng vàng trên khung cửa. Clip gần như hoàn thiện phần đầu, chỉ còn lồng nhạc và phụ đề. Minh Hạ duỗi người, mệt nhưng nhẹ nhõm.
“Xong gần nửa rồi.” – cô nói. “Nếu giữ tiến độ này, chắc tuần sau nộp kịp.”
“Ừ.” Anh nhìn đồng hồ. “Giờ đi ăn đi. Tôi mời.”
“Không cần đâu, tôi về ký túc ăn cũng được.”
“Minh Hạ.” – Anh gọi, giọng trầm hơn thường ngày. “Đừng từ chối mọi thứ tôi đề nghị chứ.”
Cô khựng lại. Giọng anh không còn là kiểu nửa đùa nửa thật nữa, mà dịu, chậm, như thể mỗi chữ đều được cân nhắc.
Cuối cùng cô chỉ gật đầu. “Được.”
Quán ăn nhỏ nằm cạnh hồ nước, gió thổi lăn tăn mặt hồ, ánh đèn phản chiếu long lanh. Họ chọn bàn ngoài hiên, gọi mấy món đơn giản.
Không khí giữa hai người giờ không còn ngại ngùng, mà như đã tìm được nhịp điệu riêng. Anh kể cô nghe mấy chuyện vui trong khoa, những lần bị giảng viên bắt lỗi, những lần đi quay phóng sự bị chó rượt. Cô bật cười, hiếm hoi đến mức khiến anh sững lại một thoáng.
“Nụ cười đó... nên xuất hiện thường xuyên hơn.” Anh nói nhỏ.
Cô ngừng lại, chớp mắt. “Anh lại bắt đầu nói mấy câu lạ rồi.”
“Thật mà.” Anh tựa lưng, nhìn lên bầu trời. “Khi cậu cười, mọi thứ như dễ thở hơn.”
Cô không biết đáp lại thế nào, chỉ lặng im, nhìn ánh đèn phản chiếu trong ly nước.
Gió thổi nhẹ qua, mang theo mùi lá cây và hơi nước. Cảm giác ấy khiến cô muốn thời gian ngừng lại một chút — dù chỉ một chút thôi.
Trên đường về, họ đi bộ qua con đường ven hồ. Ánh đèn vàng trải dài, bóng họ đổ xuống mặt nước.
“Cậu thường đi đường này à?” Anh hỏi.
“Thỉnh thoảng. Ở đây yên tĩnh, dễ nghĩ.”
“Vậy từ giờ tôi đi cùng được không?”
Cô quay sang, hơi ngạc nhiên. “Để làm gì?”
“Để không ai làm phiền cậu.”
“Anh... phiền hơn cả ai khác.”
“Ừ, nhưng tôi là người phiền mà cậu không nỡ đuổi.”
Câu nói khiến cô khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, tim cô đập mạnh đến mức muốn trốn chạy, nhưng chân lại không nghe lời.
Cô không đáp, chỉ bước nhanh hơn, để gió đêm giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng.
Về đến cổng ký túc, anh dừng lại.
“Cảm ơn cậu đã không bỏ chạy giữa buổi.”
“Anh nghĩ tôi sẽ làm thế à?”
“Cũng có thể.” Anh cười, rồi im lặng vài giây. “Minh Hạ, tôi nói thật nhé.”
“Gì cơ?”
“Tôi chưa từng thấy ai khiến tôi tò mò như cậu.”
“...Tò mò?”
“Ừ. Cậu lúc nào cũng giữ khoảng cách, nhưng càng nhìn, tôi càng muốn biết trong đầu cậu đang nghĩ gì. Có lúc tôi thấy cậu mạnh mẽ, có lúc lại thấy cậu như sắp biến mất. Và điều đó làm tôi không yên.”
Cô nhìn anh, lần đầu thấy sự chân thật không giấu giếm trong ánh mắt ấy.
Anh nói tiếp, giọng nhỏ hơn:
“Tôi không ép cậu phải tin, cũng không cần cậu thích lại tôi. Chỉ là... nếu có thể, đừng đẩy tôi ra quá xa.”
Không khí xung quanh lặng đi. Chỉ còn tiếng gió luồn qua hàng cây.
Minh Hạ cắn môi, không biết phải nói gì. Cô cảm thấy trong lòng mình có gì đó đang chuyển động, như những gợn sóng trên mặt hồ — không ồn ào, nhưng không thể ngừng lại.
Cô hít sâu, nói khẽ: “Tôi... cần thời gian.”
“Ừ.” Anh mỉm cười, không thất vọng, không vội vã. “Tôi có đủ thời gian mà.”
Anh quay đi, bàn tay giơ lên chào.
“Ngủ ngon, cộng sự của tôi.”
Cô nhìn theo bóng anh xa dần, ánh đèn rọi lên vai áo, tạo thành viền sáng mờ. Trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ len vào — vừa yên bình, vừa xao động.
Cô tựa vào cánh cổng, mỉm cười thật khẽ.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô không cảm thấy sợ ánh sáng nữa.
Tối đó, trong phòng ký túc, Thảo hỏi đùa:
“Vui không?”
Minh Hạ đáp mà không ngẩng đầu:
“Cũng... không tệ.”
Thảo cười. “Cậu đỏ mặt kìa.”
“Không có!”
Nhưng giọng cô nhẹ đi, và nụ cười vẫn còn trên môi rất lâu sau khi đèn tắt.
Điện thoại rung lên một tin nhắn:
Trần Duy: “Cậu quên ly cà phê trên bàn. Tôi giữ lại nhé.”
Trần Duy: “À, mai tôi muốn quay thêm cảnh cuối, có cậu. Cảnh nắng buổi sáng. Được chứ?”
Cô đọc xong, tim lại đập nhanh.
Minh Hạ: “Được. 7h sáng?”
Trần Duy: “Ừ. Đừng đến muộn.”
Tin nhắn cuối kèm biểu tượng mặt cười, đơn giản thôi, nhưng khiến cô mỉm cười mãi.
Ngoài cửa sổ, đêm dịu lại. Trong lòng Minh Hạ, có một điều gì đó đang nảy mầm — nhỏ thôi, nhưng đủ để sưởi ấm cả trái tim.