Minh Hạ choàng tỉnh, hơi thở đứt quãng như vừa bị kéo ra khỏi một giấc mơ dài đầy mảnh vụn. Không gian xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ khe cửa len lỏi qua tấm rèm rách nát. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, trộn lẫn với hương thuốc sát trùng nhạt nhẽo.
Cô cố gắng cử động, nhưng cả người như bị trói buộc. Hai tay cô bị khóa bằng dây vải dày, cổ tay hằn vết đỏ. Mọi ký ức ùa về—cuộc gọi cuối cùng với Trần Duy, bước chân phía sau, rồi cơn choáng váng khi ai đó đánh vào gáy.
“Ở đây là đâu…?” Minh Hạ khàn giọng hỏi, dù biết chẳng ai trả lời.
Cô ngẩng đầu, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng kín, tường bê tông tróc sơn, cửa sắt dày nặng nề. Bên cạnh là chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một ly nước và một tờ giấy trắng, ghi bằng nét chữ cứng cáp:
“Đừng cố trốn. Anh ta sẽ đến sớm thôi.”
Minh Hạ nắm chặt mép giấy, tim đập loạn. “Anh ta”? Là ai? Người bắt cóc cô không lấy đi tiền, không làm hại gì—họ chỉ để cô ở đây, như thể đang chờ một màn kịch sắp diễn.
Tiếng kim loại vang lên từ bên ngoài. Cửa sắt chậm rãi mở ra. Một người đàn ông bước vào, dáng cao gầy, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu. Dưới ánh đèn mờ, cô chỉ kịp thấy đôi mắt hắn—ánh nhìn lạnh lẽo và quen thuộc đến rợn người.
“Là… anh?” Minh Hạ thì thào.
Người đàn ông khẽ cười, giọng nói trầm và đều, lạ lùng thay lại không hề xa lạ.
“Em tỉnh rồi. Anh bảo mà—em mạnh mẽ hơn anh nghĩ.”
Tim cô như ngừng đập. Giọng nói đó… chính là Khải, cộng sự cũ của Trần Duy, người từng biến mất không dấu vết sau vụ tai nạn năm năm trước.
“Anh làm gì vậy, Khải? Tại sao tôi ở đây?”
Khải không trả lời ngay. Hắn kéo ghế ngồi xuống, tay vuốt nhẹ mặt bàn như đang sắp xếp lại ký ức.
“Anh không muốn làm hại em, Minh Hạ. Nhưng em là người duy nhất có thể khiến Trần Duy xuất hiện.”
“Anh điên rồi!” Cô giãy giụa, giọng vỡ ra trong tuyệt vọng.
Khải vẫn nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ. “Điên à? Có thể. Nhưng tất cả những gì anh mất… đều bắt đầu từ Trần Duy. Anh chỉ muốn công bằng một chút thôi.”
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm. Cô cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại, trong khi hắn đứng dậy, tiến gần hơn, cúi xuống nói khẽ bên tai:
“Đừng sợ. Anh sẽ không giết em đâu. Anh chỉ cần em giúp anh… khiến Trần Duy phải lựa chọn.”
Cửa sắt đóng sầm lại. Bóng tối lại nuốt chửng căn phòng. Minh Hạ ngồi lặng, nước mắt rơi không tiếng động.
Ngoài kia, trong màn đêm, một cơn mưa mới lại bắt đầu rơi—và ở một nơi khác, Trần Duy đang tăng tốc trên con đường ngập nước, tín hiệu định vị vừa nhấp nháy sáng trên màn hình điện thoại.