tro tàn và ánh sáng

Chương 32: Cuộc Rượt Đuổi Trong Mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi dày đặc, nặng hạt như trút cả bầu trời xuống mặt đường. Trần Duy ôm vô lăng, mắt dán vào màn hình điện thoại, nơi định vị phát ra tín hiệu yếu ớt từ vị trí Minh Hạ đang bị giam giữ. Xe lao vun vút qua những con phố trơn trượt, bánh xe hất nước tung tóe lên kính chắn gió. Tim anh đập dồn dập, mỗi nhịp như tiếng trống báo động trong lồng ngực.

Anh nghĩ đến Minh Hạ — đôi mắt cô lúc tỉnh lại trong căn phòng tối mờ, vẻ sợ hãi nhưng vẫn kiên định. Cô đã cố gắng trốn thoát. Anh biết, cô thông minh hơn bất cứ ai, nhưng không thể để cô đơn độc trong tay kẻ thù.

“Đừng lo… anh sẽ đến,” anh thì thầm, giọng khàn đặc vì căng thẳng.

Đường phố quanh khu cảng Đông Phương vắng lặng, chỉ có những ngọn đèn cao áp nhòe trong mưa. Trần Duy rẽ khỏi trục chính, tiến vào con đường đất dẫn tới khu nhà kho cũ. Bùn nhão, nước ngập lên cả bánh xe, tạo ra những vệt nước loang lổ, ánh đèn pha chiếu phản lên như hàng nghìn mảnh kính vỡ.

Ở phía trước, một bóng đen thấp thoáng bên cạnh nhà kho. Anh nhấn ga mạnh hơn, cảm giác như thể từng giây đều là sống còn. Khi đến gần, ánh đèn pha chiếu thẳng vào một chiếc container cũ, cánh cửa hở hé lộ bóng người đang chui ra từ khe hở.

“Minh Hạ!” — anh hét lên, nhưng cơn gió và tiếng mưa cuốn mất giọng.

Bóng người dừng lại, đứng lặng. Duy nhận ra dáng cô — mảnh nhỏ, nhưng kiên định, đang cố bò ra khỏi container. Không đợi thêm, anh phanh gấp, nhảy khỏi xe và lao đến.

Cánh tay anh vừa chạm vào vai cô, một tiếng thét vang lên từ phía sau:

“Dừng lại!”

Tiếng súng vang lên, làm bắn tung nước mưa. Duy ôm Minh Hạ xuống đất, nước mưa trộn lẫn bùn đất, áo quần ướt sũng. Một viên đạn sượt qua, chỉ vừa cách họ vài phân. Anh nắm chặt tay cô, kéo cô chạy về phía bóng tối giữa các container.

Khải, kẻ đứng sau âm mưu này, xuất hiện từ phía sau, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn cầm khẩu súng, bước từng bước chậm rãi, mỗi bước vang lên trong không gian ẩm thấp.

“Anh đến nhanh quá, Duy,” hắn nói, giọng khàn đặc. “Tôi tưởng sẽ có một trò chơi dài hơi hơn.”

“Thả cô ấy ra, Khải,” Duy gầm lên, tay nắm súng. “Không còn đường lui đâu.”

Khải cười khẩy, ánh mắt lóe lên thứ điên loạn. “Anh nghĩ đơn giản vậy sao? Em ấy không chỉ là mục tiêu. Cô ta là phần chìa khóa cho tất cả.”

Minh Hạ cảm thấy tim mình thắt lại. “Cậu nói gì… Khải?”

“Cậu sẽ hiểu sớm thôi,” hắn đáp, rồi nhấn cò súng. Tiếng nổ chói tai vang lên giữa mưa, ánh sáng lóe lên làm cả khu cảng như bị nhuộm đỏ. Duy và Minh Hạ lao về phía container gần nhất, tránh những viên đạn rát bỏng.

Container cũ ọp ẹp, nhưng vẫn là nơi duy nhất có thể nấp. Duy kéo Minh Hạ vào bên trong, cả hai thở hổn hển. Mưa tạt vào lỗ hổng trên mái, trộn lẫn bùn đất. Anh quay người, nhìn ra khoảng sân, thấy Khải đang di chuyển chậm rãi, như đang dọn đường cho một cái bẫy.

“Duy… anh phải làm gì bây giờ?” Minh Hạ hỏi, giọng run run.

Anh nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. “Bình tĩnh. Tin anh. Chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây.”

Duy bật đèn pin, soi khắp container, tìm vật gì có thể làm vũ khí. Một thanh sắt gỉ cũ, dài khoảng nửa mét, được anh nhặt lên. Anh nắm chắc, cảm giác sức mạnh chảy qua cánh tay.

Khải dừng lại, đưa tay ra hiệu cho hai người bước ra ngoài. “Không chạy đâu, Duy. Cô ấy không còn thuộc về anh nữa. Cô ta là phần của tôi.”

Duy nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lấp lánh thép. “Nếu là vậy… thì chúng ta sẽ xem ai mạnh hơn.”

Cuộc rượt đuổi tiếp diễn. Duy dùng ánh sáng đèn pin làm hiệu ứng, lao từ container này sang container khác, che chắn cho Minh Hạ. Khải bắn theo từng nhịp, nhưng Duy đã đoán trước được chuyển động của hắn. Từng cú ném, từng bước chạy, Duy dẫn Minh Hạ về phía cầu thang lên container cao hơn — nơi anh dự đoán Khải không thể bắn chính xác.

Khi lên được container, Duy và Minh Hạ đứng trên nó, mưa tạt xối xả, tóc áo dính nước. Duy hít sâu, nhắm thẳng vào Khải đang tiến gần dưới nền đất. Một cú nhảy chiến lược, anh đẩy Khải khỏi lối đi, đồng thời dùng thanh sắt chặn bước hắn. Khải ngã, đất và bùn bắn tung tóe.

Minh Hạ run run đứng sau Duy, nhưng thấy anh vẫn bình tĩnh. Cô nhận ra, anh đã sử dụng tất cả kỹ năng, kinh nghiệm để bảo vệ cô.

Khải đứng dậy, máu chảy dọc mũi, mắt lóe lên điên cuồng. “Cậu không hiểu đâu, Duy. Tôi đã lên kế hoạch từ lâu. Mọi thứ… đều theo ý tôi.”

Duy bước tới, tay nắm chặt thanh sắt, giọng trầm: “Không còn kế hoạch nào đáng kể nữa, Khải. Kết thúc rồi.”

Trận chiến cuối cùng diễn ra dữ dội. Duy lao vào, dùng sức nặng của cơ thể, từng cú đánh chính xác. Khải chống trả, nhưng mệt mỏi và điên loạn. Minh Hạ đứng sau, tìm cách tháo dây trói chân tay. Trong vài phút hỗn loạn, cuối cùng Khải bị quật ngã xuống nền bê tông.

Duy siết chặt hắn, nhấc thanh sắt lên cao, ánh mắt rực lửa. “Nếu còn một lần nữa làm hại cô ấy… cậu sẽ không còn cơ hội nữa.”

Khải nhìn Duy, miệng mấp máy không nói được gì. Ánh mắt hắn chứa đầy hận thù và tuyệt vọng.

Cảnh sát cuối cùng cũng tới. Họ áp giải Khải đi, trong khi Duy bế Minh Hạ vào xe. Cô dựa vào anh, cơ thể run rẩy, ướt sũng trong mưa.

“Anh… anh đã đến kịp,” cô thì thầm, giọt nước mắt lẫn mưa rơi xuống má.

Duy ôm cô chặt hơn. “Anh đã nói rồi mà, anh sẽ không để chuyện này xảy ra.”

Xe lao về phía thành phố, bỏ lại phía sau mưa và bóng tối, mang theo hai con người vừa trải qua cơn ác mộng nhưng vẫn còn sống, và một âm mưu vừa tạm thời bị chặn lại.

Nhưng trong đầu Duy, câu nói của Khải vẫn vang lên:

“Cô ấy là phần của tôi… cậu sẽ hiểu sớm thôi.”

Anh biết, câu chuyện chưa kết thúc. Sự thật về âm mưu phía sau vẫn còn nhiều lớp, và những điều còn ẩn giấu sẽ sớm trở lại, thử thách niềm tin và tình cảm giữa anh và Minh Hạ.

Mưa tạnh dần, bình minh ló rạng. Cảnh vật nhuốm ánh sáng cam nhạt, xen lẫn hơi nước. Duy giữ chặt tay Minh Hạ, biết rằng họ đã qua được cơn nguy hiểm trước mắt, nhưng phía trước vẫn còn vô vàn thử thách…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×