tro tàn và ánh sáng

Chương 33: Bóng Ma Của Âm Mưu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh chưa trọn vẹn, ánh sáng lờ mờ xuyên qua lớp mây dày trên thành phố. Mưa đã ngớt, nhưng đường phố vẫn còn ướt nhẹp, những vũng nước phản chiếu ánh sáng nhấp nháy của đèn giao thông. Trần Duy lái xe chậm lại, tay vẫn siết chặt vô lăng, mắt dán vào Minh Hạ ngồi bên cạnh.

Cô vẫn run rẩy, cơ thể còn chưa hết cảm giác lạnh sau cơn ác mộng đêm qua. Cô im lặng dựa vào vai anh, đôi tay nắm chặt, nhưng mắt vẫn hướng ra ngoài, như muốn tìm một điều gì an toàn giữa thành phố tràn ngập nguy hiểm.

“Anh… Khải… chuyện này…” giọng cô khẽ vang, còn ngập ngừng.

Duy lắc đầu, nhưng giọng trầm: “Anh biết. Nhưng bây giờ cô an toàn rồi. Chúng ta phải tìm hiểu xem tại sao Khải làm vậy, và quan trọng nhất — còn những người khác nữa không.”

Minh Hạ nhắm mắt, hít sâu. “Anh nghĩ… còn người khác nữa à?”

Duy gật đầu. Trong đầu anh vẫn vang vọng câu nói của Khải: “Cô ấy là phần của tôi… cậu sẽ hiểu sớm thôi.” Không phải chỉ là một cơn điên riêng lẻ; cái âm mưu này có bàn tay thứ hai, một lực lượng ẩn sau, đủ khéo léo để lên kế hoạch từ lâu, và Khải chỉ là người thi hành.

Họ dừng xe trước căn hộ cũ của Duy. Vẫn còn vài vệt máu khô trên áo, mùi ẩm mốc chưa tan. Anh dẫn Minh Hạ vào phòng khách, bật máy pha trà, để cô ngồi yên.

“Anh cần cô kể lại mọi chi tiết một lần nữa, từ lúc Khải xuất hiện, từ khi anh bị lừa vào bẫy… mọi thứ, kể cả những thứ tưởng chừng vô nghĩa,” Duy nói, giọng vừa trầm vừa nghiêm trọng.

Minh Hạ hít một hơi dài, mắt vẫn nhắm. “Khải… hắn biết rất nhiều về anh. Những chuyện cá nhân, quá khứ của anh… hắn tận dụng để khiến tôi sợ và rối trí. Hắn luôn nhấn mạnh… rằng tôi là phần chìa khóa, phần mà anh không thể bỏ rơi.”

Duy chau mày. “Chìa khóa… để làm gì?”

Minh Hạ lắc đầu. “Tôi chưa biết. Nhưng trong khi bị giam, tôi nghe hắn nói chuyện điện thoại. Hắn nhắc đến một người khác, kẻ mà hắn gọi là ‘người đứng đầu’. Tôi không nghe rõ tên, nhưng giọng hắn cực kỳ kính nể.”

Tim Duy thắt lại. Rõ ràng Khải không hành động độc lập. Có một bàn tay khác, to hơn, quyền lực hơn, đang giật dây tất cả. Và Minh Hạ là trung tâm của kế hoạch đó.

Ngay lúc này, điện thoại của Duy rung lên. Anh nhấc lên, nhìn màn hình. Không phải số liên lạc quen thuộc — một tin nhắn.

“Đừng tin Khải. Không chỉ hắn, cô ấy còn là mảnh ghép quan trọng mà cậu chưa hiểu. Nếu muốn cứu cô, hãy đến địa chỉ cũ ở cảng phía Tây. Nhưng cẩn thận, không ai là vô hại ở đó.”

Duy nhìn Minh Hạ, ánh mắt rực sáng: “Đây là cơ hội để tìm ra kẻ đứng sau. Nhưng đồng thời cũng là bẫy.”

Minh Hạ nắm tay anh, giọng run run nhưng quyết liệt: “Anh… em tin anh. Nhưng phải cẩn thận. Hắn không chỉ điên, mà còn thông minh, chuẩn bị sẵn mọi thứ.”

Duy gật đầu. Anh biết rằng, cuộc hành trình này chưa kết thúc. Càng đi sâu vào, càng nhiều lớp bí mật được hé mở, và càng nguy hiểm.

Họ chuẩn bị lên xe, hướng về cảng phía Tây — nơi Duy từng nhiều lần giao dịch hàng hóa trong quá khứ, và cũng là nơi dễ dàng trở thành bẫy. Trên đường đi, Duy liên tục kiểm tra điện thoại, cố định GPS, dò đường, đồng thời lắng nghe từng âm thanh từ Minh Hạ để biết cô ổn hay không.

Khi đến nơi, cảng vẫn vắng lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ và gió biển lạnh. Những container cũ chất chồng, tạo thành mê cung khổng lồ. Duy dừng xe, nhìn xung quanh. Ánh sáng yếu từ trăng và đèn báo cũ hắt xuống mặt biển cả loang lổ.

“Anh cảm giác… chúng ta đang bước vào bẫy lớn hơn bẫy cũ,” Minh Hạ thì thầm.

Duy gật đầu, mắt vẫn quét xung quanh. “Đúng. Nhưng lần này, chúng ta có lợi thế — cô đã trải qua cơn ác mộng, và chúng ta biết Khải là ai. Thứ duy nhất chúng ta chưa biết là ‘người đứng đầu’. Và anh sẽ tìm ra hắn.”

Họ đi bộ giữa các container, mỗi bước đều cẩn trọng. Mưa rào đêm trước để lại mặt đất nhão nhoẹt, nước tràn vào giày. Bất chợt, Minh Hạ dừng lại, kéo Duy vào bóng tối. Cô chỉ tay về một lối đi hẹp giữa hai container:

“Anh nghe thấy không? Tiếng bước chân… không phải của Khải.”

Duy nhíu mày. Một bóng người lướt qua ánh sáng nhạt, nhanh và kín đáo. “Chuẩn bị tinh thần, Hạ. Đây mới là lúc mọi thứ trở nên thật sự nguy hiểm.”

Trong khoảnh khắc ấy, từ phía cuối con đường container, một bóng người thứ hai xuất hiện. Hắn cao lớn, mặt nửa che kín, ánh mắt lóe lên sự tính toán lạnh lùng.

Khải bước ra sau lưng hắn, gật đầu như đang báo cáo: “Anh ấy đã đến.”

Duy siết chặt tay Minh Hạ, giọng trầm: “Được rồi… lần này, chúng ta sẽ đối diện sự thật. Không lùi nữa.”

Bóng người thứ hai bước đến, ánh sáng trăng chiếu lên khuôn mặt, và Duy nhận ra… đó không phải ai xa lạ. Đây chính là người mà Khải gọi là ‘người đứng đầu’, kẻ giật dây toàn bộ âm mưu, kẻ thực sự đang thao túng tất cả.

Trần Duy hít sâu, nhắm mắt một giây, rồi mở ra với ánh mắt kiên quyết. Anh biết rằng, trận chiến sắp tới không chỉ để cứu Minh Hạ, mà còn để phơi bày toàn bộ sự thật và dứt điểm những kẻ đã gieo rắc nỗi đau.

Mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn tối đen, báo hiệu một trận chiến chưa có hồi kết…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×