tro tàn và ánh sáng

Chương 34: Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió biển lạnh lẽo thổi qua cảng vắng, làm sóng nước bắn tung tóe lên những chiếc container cũ. Trần Duy đứng phía trước Minh Hạ, ánh mắt lạnh như thép, tay nắm chắc thanh sắt đã vấy bùn nước sau cuộc rượt đuổi. Minh Hạ đứng sát bên, hơi thở đều đều nhưng vẫn căng thẳng, sẵn sàng chạy theo mọi hướng nếu cần.

Trước mặt họ, bóng người cao lớn, nửa khuôn mặt che kín, đứng tựa vào một container. Đó chính là người đứng đầu, kẻ giật dây toàn bộ âm mưu, kẻ mà Khải chỉ là tay sai. Dưới ánh sáng nhạt của trăng và đèn cảng, đôi mắt hắn lóe lên sự tính toán sắc bén, lạnh lùng đến rợn người.

Khải đứng bên cạnh hắn, mặt vẫn nửa che, đôi mắt nhìn Duy đầy hằn học. “Anh ấy đã đến… đúng như dự đoán,” Khải nói, giọng trầm.

Người đứng đầu bước ra hẳn khỏi bóng tối, giọng vang lên trầm ấm nhưng đầy uy lực:

“Trần Duy… cuối cùng thì cậu cũng đến. Tôi đã chờ khoảnh khắc này từ lâu. Cô ấy, Minh Hạ, là phần quan trọng nhất mà tôi muốn từ cậu.”

Duy nhíu mày, ánh mắt kiên quyết: “Cô ấy không phải thứ để cậu dùng làm bàn cờ. Hãy buông tay Khải và rời khỏi đây, nếu còn chút lý trí.”

Người đứng đầu bật cười, âm thanh lạnh lẽo vang khắp cảng:

“Lý trí? Tôi đã mất lý trí từ lâu, Duy. Và tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ thứ mà tôi muốn.”

Minh Hạ run run nắm lấy tay Duy. “Anh… anh có chắc không? Hắn mạnh quá…”

Duy siết tay cô, ánh mắt kiên định: “Anh không bỏ em lần nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Khải bất ngờ nhảy ra phía trước, cố gắng tấn công Duy từ bên hông. Duy dùng thanh sắt chặn lại, sức mạnh va chạm làm bùn đất bắn tung tóe. Anh xoay người, đánh bật Khải xuống mặt đất. Khải lồm cồm đứng lên, giọng khàn đặc: “Anh sẽ hối hận!”

Người đứng đầu bước tới, đôi tay lộ ra sức mạnh phi thường, từng bước đi đều đặn, lạnh lùng như sắp ra lệnh cho một cỗ máy. Hắn dùng một chiếc gậy sắt, vung lên như chớp, tấn công Duy liên tục. Mỗi cú va chạm làm âm thanh vang dội khắp cảng, bùn nước tung tóe, ánh sáng trăng chiếu lên những đường cong của chiến đấu.

Duy né, xoay, phản công, nhưng nhận ra sức mạnh của đối phương vượt quá sức anh tưởng tượng. Mỗi cú đánh đều có tính toán, không một sơ hở, nhưng anh vẫn kiên quyết che chắn, bảo vệ Minh Hạ đứng phía sau.

Minh Hạ nhìn thấy cơ hội, nhặt một thanh sắt nhỏ từ mặt đất, quyết định tham gia. Cô lao vào, vừa đánh vừa hô: “Duy, anh tránh sang bên!”

Duy lập tức nhảy sang một bên, người đứng đầu trượt qua, đánh vỡ chiếc thùng chứa bên cạnh. Minh Hạ lùi lại, cơ thể run rẩy, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Cô biết nếu không hành động, Duy sẽ gặp nguy hiểm.

Trận chiến kéo dài trong cảng, mỗi bước di chuyển đều phải cẩn thận, vì bùn đất ướt và các vật dụng xung quanh có thể làm họ trượt ngã. Duy dồn sức, liên tục phản công, nhưng người đứng đầu vẫn giữ được lợi thế nhờ tốc độ và sức mạnh vượt trội.

Khải không chịu đứng ngoài, hắn lao vào tấn công Minh Hạ, nhưng Duy kịp lao tới chắn giữa. Một cú va chạm mạnh làm cả ba ngã lăn xuống nền bùn. Mưa trước đó đã ngấm sâu, tạo ra mặt đất trơn như băng.

Duy đứng lên, nhìn Minh Hạ và Khải. Anh biết, không thể đánh theo kiểu trực diện nữa. Anh phải dùng chiến thuật, tận dụng môi trường và sự khéo léo để cân bằng sức mạnh.

Anh liếc nhìn xung quanh, thấy một dây cáp treo lơ lửng giữa các container. Ý tưởng lóe lên trong đầu. Anh hô Minh Hạ: “Chạy theo tôi, qua container đó!”

Minh Hạ hiểu ngay. Cô nắm tay Duy, cả hai chạy nhanh, nhảy lên container gần nhất. Người đứng đầu nhảy theo, nhưng Duy dùng thanh sắt gạt vào dây cáp, khiến hắn mất thăng bằng một giây quý giá. Khải cũng bị bắn ngã.

Duy dùng cơ hội đó, đẩy Minh Hạ lùi lại, rồi lao tới, dùng sức mạnh phối hợp với địa hình để tấn công. Người đứng đầu bị đẩy về phía cánh cửa container, ngã xuống mặt đất, bùn đất bắn tung tóe. Anh thở gấp, nhưng vẫn giữ thanh sắt trên tay, sẵn sàng cho đòn quyết định.

“Người đứng đầu… tại sao cô ấy lại quan trọng với cậu?” Duy hét lên, vừa giữ khoảng cách vừa tấn công từng đòn.

Hắn nín, mắt lóe lên sự điên rồ: “Cô ấy… là mảnh ghép duy nhất để tôi hoàn thành kế hoạch. Tất cả… mọi thứ đều xoay quanh cô ấy và Duy… cậu không thể tưởng tượng được!”

Duy siết chặt tay Minh Hạ: “Cậu không được phép chạm vào cô ấy nữa. Đây là lần cuối.”

Với một cú hất mạnh từ container bên cạnh, Duy hất người đứng đầu té ngã, thanh sắt vung mạnh, làm hắn không kịp phản ứng. Khải lao tới để cứu, nhưng đã quá muộn — cảnh sát từ phía sau container xuất hiện, còi hụ vang lên, bao vây toàn bộ khu vực.

Người đứng đầu và Khải bị áp giải, cả hai ánh mắt điên cuồng, nhưng không thể thoát. Duy kéo Minh Hạ vào ôm chặt, hai người đứng giữa bùn nước, mưa đã ngớt, ánh bình minh nhuộm lên cảnh tượng hỗn loạn mà vừa qua.

Minh Hạ run run, nhưng lần này là vì nhẹ nhõm: “Anh… chúng ta làm được… thật sự…”

Duy nhìn cô, ánh mắt ấm áp nhưng vẫn cảnh giác: “Chúng ta đã qua được thử thách trước mắt. Nhưng còn nhiều bí mật phía sau. Câu chuyện chưa kết thúc đâu, Hạ à.”

Minh Hạ gật đầu, dựa vào vai anh. Cả hai đứng đó, giữa ánh bình minh, bùn nước và mùi mưa ướt, nhưng trái tim tràn đầy niềm tin. Họ biết rằng, dù phía trước còn thử thách, nhưng khi đứng bên nhau, họ có thể đối mặt bất cứ điều gì.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×