Ánh sáng bình minh dần lan tỏa khắp thành phố, nhưng trong căn phòng nhỏ của Trần Duy, không khí vẫn căng như dây đàn. Minh Hạ ngồi trên ghế, tay vẫn còn run, nhưng ánh mắt đã bớt hoảng loạn. Duy đứng gần cửa sổ, nhìn ra phố xá ướt sũng sau mưa đêm qua, đầu óc chảy tràn suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
“Duy… chuyện của Khải… và người đứng đầu… rốt cuộc là gì?” Minh Hạ hỏi, giọng nhỏ nhưng chứa đầy tò mò lẫn lo sợ.
Duy hít một hơi sâu, rồi nói chậm rãi: “Hắn không chỉ là một kẻ điên giật dây. Người đứng đầu… là mắt xích của một tổ chức, một mạng lưới quyền lực và bí mật mà chúng ta chưa từng biết. Hắn ta dùng Khải như một quân cờ để đạt mục đích của mình. Và tất cả đều xoay quanh em, Hạ à.”
Minh Hạ nhíu mày: “Về tôi? Tại sao… tôi lại quan trọng đến vậy?”
Duy quay lại, ánh mắt nghiêm trọng: “Hạ… tổ chức này tìm kiếm những người có khả năng đặc biệt, những ai có thể trở thành ‘mảnh ghép’ cho dự án của họ. Em… em có tố chất đặc biệt mà họ cần. Khải và người đứng đầu chỉ là những người thực hiện kế hoạch. Cậu sẽ thấy, mọi thứ còn lớn hơn rất nhiều.”
Minh Hạ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Dự án gì…? Tại sao họ lại muốn tôi?”
Duy đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm: “Em là chìa khóa. Họ tìm cách kiểm soát, thao túng… để đạt một mục tiêu mà chúng ta chưa biết rõ. Nhưng bây giờ, chúng ta phải tìm hiểu tận gốc, nếu không… sẽ còn nhiều người phải chịu nguy hiểm.”
Ngay lúc đó, điện thoại của Duy rung lên. Một tin nhắn ẩn danh gửi đến:
“Nếu muốn sống sót và biết sự thật, hãy đến tòa nhà cũ ở trung tâm thành phố lúc nửa đêm. Nhưng cẩn thận — không ai ở đó là vô hại.”
Duy nhìn Minh Hạ, ánh mắt rực sáng: “Đây là cơ hội để hiểu toàn bộ âm mưu. Nhưng cũng là bẫy lớn hơn bất cứ gì chúng ta từng trải qua.”
Minh Hạ hít sâu, nắm tay anh: “Anh… chúng ta phải đi. Tôi không sợ, nếu có anh bên cạnh.”
Ban ngày trôi qua trong căng thẳng. Duy liên tục tìm kiếm thông tin về tổ chức, điều tra các mối liên hệ của Khải và người đứng đầu. Anh nhận ra, âm mưu không chỉ liên quan tới những vụ bắt cóc, mà còn tới một chuỗi các hoạt động phi pháp, từ buôn bán thông tin, thao túng chính trị đến những thí nghiệm với những người đặc biệt.
Minh Hạ lắng nghe từng chi tiết, nhận ra rằng bản thân cô không chỉ là nạn nhân, mà còn là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch toàn cầu. Cô run rẩy, nhưng cũng cảm thấy quyết tâm dâng lên: cô sẽ không để mình bị biến thành công cụ cho bất cứ ai.
Khi đêm xuống, Duy và Minh Hạ lên xe, hướng về trung tâm thành phố. Nhiệm vụ lần này đầy rẫy nguy hiểm. Họ phải đối mặt trực tiếp với tổ chức đứng sau Khải và người đứng đầu, nơi mà từng bước đi đều có thể là bẫy.
Đến tòa nhà cũ, bóng tối bao trùm. Đây là một tòa nhà bỏ hoang nhiều năm, từng là văn phòng của một công ty logistics, giờ trở thành nơi tập trung các hoạt động bí mật. Duy và Minh Hạ đi nhẹ nhàng qua hành lang tối, ánh đèn pin hắt lên những vết nứt trên tường.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ bóng tối:
“Chúng tôi đã chờ các người lâu rồi.”
Từ bóng tối, một nhóm người xuất hiện, mặc áo đen, khuôn mặt che kín. Trong số đó, có một người bước ra, ánh mắt sáng rực như thép. Đó chính là thủ lĩnh tổ chức, người đứng sau toàn bộ âm mưu.
Người này nói với giọng trầm nhưng sắc lạnh: “Trần Duy, Minh Hạ… các người đã đến. Tôi sẽ giải thích tất cả. Nhưng trước tiên, các người phải chứng minh rằng các người xứng đáng nghe sự thật.”
Duy nhíu mày, giọng khàn: “Tôi không quan tâm xứng đáng hay không. Tôi chỉ muốn biết… kế hoạch của các người là gì, và tại sao Minh Hạ lại là trung tâm.”
Thủ lĩnh cười nhạt: “Cô ấy là một trong những người hiếm hoi có khả năng hoàn chỉnh dự án mà chúng tôi theo đuổi. Nếu thành công, dự án này sẽ thay đổi cách thế giới vận hành… nhưng nếu thất bại, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.”
Minh Hạ lùi lại một bước, mắt mở to: “Dự án… là gì? Thế giới vận hành… nghĩa là sao?”
Thủ lĩnh bước tới gần, giọng lạnh lùng: “Dự án của chúng tôi liên quan đến việc tạo ra những người đặc biệt, những cá thể có khả năng thay đổi cục diện xã hội. Em là mảnh ghép còn thiếu để hoàn thiện thí nghiệm. Khải và người đứng đầu chỉ là những quân cờ nhỏ.”
Duy siết tay Minh Hạ, mắt nhìn thẳng vào thủ lĩnh: “Chúng tôi sẽ không để em ấy trở thành công cụ. Nếu muốn, phải qua mặt chúng tôi, bằng mọi giá.”
Thủ lĩnh cười khẩy: “Thật thú vị. Các người… dám đứng lên chống lại toàn bộ tổ chức? Thế thì… chúng ta sẽ bắt đầu thử thách đầu tiên.”
Ngay lập tức, các nhân viên áo đen di chuyển, tạo thành vòng vây. Duy và Minh Hạ đứng chặt tay nhau, mắt dán vào đối phương, chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sống còn.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên mặt họ, bùn nước và bụi mờ lan tỏa trong không gian hẹp. Duy thầm nhủ: đây mới chỉ là sự khởi đầu của cuộc chiến thực sự — nơi mà mọi bí mật sẽ được phơi bày, và họ sẽ phải đấu trí, đấu sức để sống sót.