tro tàn và ánh sáng

Chương 36: Trận Chiến Giữa Ánh Sáng và Bóng Tối


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian trong tòa nhà cũ tối om, chỉ ánh sáng nhạt từ đèn pin phản chiếu lên tường, tạo ra những bóng đen lượn lờ khắp hành lang. Trần Duy đứng sát bên Minh Hạ, tay nắm chắc thanh sắt đã ướt bùn và mưa từ đêm trước. Cô đứng bên anh, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt kiên định.

Trước mặt họ, nhóm người áo đen bước tới, tạo thành vòng vây. Ánh mắt lạnh lùng, tay cầm vũ khí, chuẩn bị tấn công. Ở trung tâm, thủ lĩnh tổ chức đứng thẳng, đôi mắt sáng rực như thép, quan sát từng chuyển động của Duy và Minh Hạ.

“Các người dám đến đây, tức là muốn thử thách cả mạng sống mình,” thủ lĩnh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực. “Hãy chứng minh rằng các người xứng đáng sống sót.”

Duy siết tay Minh Hạ: “Chúng tôi không đến đây để chứng minh. Chúng tôi đến để kết thúc trò chơi này.”

Một giây trôi qua, và như một tín hiệu vô hình, trận chiến bùng nổ. Nhóm người áo đen lao vào, Duy và Minh Hạ lập tức né tránh, kết hợp các cú đỡ, phản công bằng thanh sắt và vật dụng quanh đó. Mỗi cú đánh vang lên trong không gian hẹp, bùn đất bay tung tóe.

Minh Hạ, dù nhỏ bé, vẫn sử dụng sự nhanh nhẹn và trí thông minh để phối hợp với Duy. Cô lao vào đánh những tên áp sát, dùng vật dụng xung quanh làm vũ khí, tạo ra những khoảng trống giúp Duy di chuyển và phản công.

Duy nhận ra chiến thuật của tổ chức: họ không tấn công bằng sức mạnh đơn thuần, mà phối hợp nhịp nhàng, sử dụng môi trường để tạo lợi thế. Mỗi bước đi đều được tính toán, khiến trận chiến căng thẳng và nguy hiểm.

Trong lúc hỗn loạn, thủ lĩnh tiến tới gần, sử dụng một cây gậy sắt dài, từng đòn đánh đều sắc bén và chính xác. Duy né, xoay người, phản công, nhưng nhận ra sức mạnh của đối phương vượt quá sức tưởng tượng. Mỗi cú đánh đều có tính toán, không một sơ hở.

Bất ngờ, từ phía sau, một cánh cửa mở ra. Một nhóm người mặc áo đen khác lao vào, nhưng Duy đã dự đoán trước. Anh kéo Minh Hạ qua một lối đi hẹp giữa các container cũ, tạo lợi thế về vị trí.

“Chạy theo tôi!” Duy hô to. Minh Hạ nắm chặt tay anh, tim đập dồn dập. Họ lao qua hành lang đầy rác, bùn nước ướt sũng, ánh đèn nhấp nháy tạo ra những bóng hình rợn người.

Trên đường đi, Duy giải thích: “Hạ à, dự án của tổ chức không chỉ là thí nghiệm thông thường. Họ muốn sử dụng em để hoàn thiện một hệ thống con người đặc biệt, người có khả năng điều khiển trí tuệ, sức mạnh và cảm xúc của người khác. Em là mắt xích cuối cùng.”

Minh Hạ kinh hoàng: “Sao họ lại muốn tôi… như vậy?”

Duy nghiêm mặt: “Bởi vì em khác biệt, Hạ. Nếu họ thành công, sẽ không ai thoát khỏi tầm kiểm soát của họ. Chúng ta phải ngăn chặn trước khi quá muộn.”

Họ đến một phòng lớn, nơi thủ lĩnh và Khải đang chờ, xung quanh đầy thiết bị điện tử và màn hình chiếu dữ liệu. Khải nở nụ cười điên loạn: “Cậu đến đúng lúc. Chúng tôi sắp hoàn tất tất cả.”

Thủ lĩnh cất giọng: “Đúng vậy. Dự án sẽ được khởi động, và nếu không có cô ấy, mọi thứ sẽ thất bại. Nhưng may thay, các người đã đến kịp lúc.”

Duy bước tới, mắt sáng rực: “Chấm dứt ngay bây giờ. Em ấy không phải công cụ của các người nữa.”

Cuộc đối đầu trực tiếp bắt đầu. Khải lao vào, thủ lĩnh tấn công từ phía khác, ánh sáng đèn nhấp nháy phản chiếu lên bùn nước, tạo ra cảnh tượng hỗn loạn và căng thẳng đến nghẹt thở. Duy và Minh Hạ phối hợp nhịp nhàng: Duy bảo vệ Minh Hạ, phản công, trong khi cô sử dụng nhanh nhẹn và trí thông minh để làm gián đoạn các đòn tấn công của đối phương.

Mỗi bước di chuyển đều là tính toán sống còn. Duy tận dụng môi trường: các dây cáp, các thùng container, vật dụng xung quanh để tạo lợi thế chiến thuật. Ánh mắt anh luôn dán vào đối thủ, từng cú đánh, từng nhịp di chuyển đều phải chính xác.

Trong lúc hỗn loạn, thủ lĩnh bất ngờ bật một thiết bị điện tử, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu khắp phòng. Một dạng sóng điện từ tấn công trực tiếp vào Minh Hạ, làm cô run rẩy và mất thăng bằng.

Duy lao tới, che chắn bằng cơ thể, đẩy cô tránh khỏi ảnh hưởng. Anh nhận ra: đây là thử thách cuối cùng của tổ chức — họ muốn kiểm tra xem em có thể chịu đựng sức mạnh này hay không.

Minh Hạ hít sâu, mắt sáng lên quyết tâm. “Tôi không phải công cụ của các người!” cô hét lên, và trong khoảnh khắc ấy, năng lực đặc biệt tiềm ẩn trong cơ thể cô bùng lên — một luồng sức mạnh khiến sóng điện từ bị phá vỡ, thiết bị ngừng hoạt động.

Duy kinh ngạc, nhưng hiểu ngay: năng lực của Minh Hạ chính là thứ mà tổ chức tìm kiếm. Cô có khả năng chống lại các thiết bị và kiểm soát năng lượng đặc biệt — điều mà họ không ngờ tới.

Thủ lĩnh lùi lại, giọng run rẩy: “Không thể… cô ta… làm sao có thể…”

Duy bước tới, tay nắm chặt thanh sắt: “Đây là lần cuối cùng các người can thiệp vào cuộc sống của cô ấy. Hãy trả giá cho tất cả.”

Khải lao tới, nhưng Duy phối hợp với Minh Hạ, tạo ra cú đòn quyết định. Thủ lĩnh và Khải ngã gục, các thiết bị xung quanh hỏng hoàn toàn. Phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn bùn nước và ánh sáng nhạt từ màn hình.

Duy ôm Minh Hạ, hai người đứng giữa đống hỗn loạn, biết rằng họ vừa vượt qua thử thách sống còn, nhưng cũng hiểu rằng tổ chức đứng sau âm mưu này còn nhiều bí ẩn chưa được hé lộ.

Minh Hạ thở gấp, ánh mắt rực quyết tâm: “Chúng ta phải kết thúc tất cả… lần này.”

Duy gật đầu, tay vẫn siết chặt tay cô: “Anh biết. Và lần này, chúng ta sẽ không để ai dùng em làm công cụ nữa. Phía trước… là sự thật cuối cùng.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×