Bầu trời thành phố vẫn còn sẫm màu khi Trần Duy và Minh Hạ rời khỏi tòa nhà cũ, nơi trận chiến vừa diễn ra. Bùn đất bám đầy trên giày, quần áo còn ẩm ướt. Không khí lạnh buốt, nhưng trái tim cả hai tràn đầy quyết tâm.
“Chúng ta không thể dừng lại ở Khải và thủ lĩnh đó,” Duy nói, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Tổ chức này còn nhiều người khác, và họ đã ẩn mình trong bóng tối lâu lắm. Nếu không tìm ra tận gốc, sẽ còn nhiều người phải chịu nguy hiểm.”
Minh Hạ gật đầu. Ánh mắt cô sáng rực, nhưng vẫn lộ vẻ mệt mỏi: “Em biết. Nhưng chúng ta phải bắt đầu từ đâu? Họ quá khéo léo, để lại ít manh mối nhất có thể.”
Duy lẩm bẩm, nhìn những vết bùn trên giày: “Chúng ta phải đi theo các dấu vết, từ Khải, từ thủ lĩnh, và từ các thiết bị mà họ bỏ lại. Họ để lại thứ gì đó mà chúng ta chưa nhận ra… và chúng ta phải tìm ra.”
Ngày hôm sau, Duy và Minh Hạ bắt đầu khảo sát tòa nhà cũ. Những thiết bị hỏng hóc, màn hình vỡ, và những bản dữ liệu còn sót lại là chìa khóa. Duy cẩn thận kiểm tra từng tệp, từng mảnh dữ liệu, trong khi Minh Hạ quan sát xung quanh, phát hiện các dấu vết nhỏ mà đối phương bỏ quên.
“Nhìn này,” Minh Hạ chỉ vào một dấu hiệu trên sàn nhà, nơi bùn dính lại thành hình mờ. “Có vẻ như họ đã vội vàng chạy đi, nhưng để lại dấu vết này.”
Duy cúi xuống, soi kỹ: đúng như cô nói, đó là một sơ đồ nhỏ, các đường nét mờ ám chỉ vị trí những chi nhánh khác của tổ chức. Anh thở dài: “Đây là manh mối đầu tiên. Nếu chúng ta đi theo nó, có thể sẽ tìm ra nơi họ đang tập trung.”
Minh Hạ run run nhưng quyết tâm: “Vậy chúng ta bắt đầu từ đây. Em sẽ không để họ tiếp tục làm hại người khác.”
Trong những ngày tiếp theo, họ lần theo manh mối từ tòa nhà cũ đến các địa điểm khác nhau trong thành phố. Mỗi bước đi là một thử thách, bởi tổ chức đã chuẩn bị sẵn nhiều cạm bẫy. Có lúc Duy phải dùng tốc độ và trí thông minh để tránh những thiết bị nguy hiểm, có lúc Minh Hạ phải dùng trực giác để phát hiện kẻ phục kích.
Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, Minh Hạ quay sang Duy: “Anh… em sợ. Họ mạnh quá, và có lẽ còn nhiều người như thủ lĩnh, mạnh hơn chúng ta tưởng.”
Duy nắm tay cô, ánh mắt kiên định: “Anh biết. Nhưng chúng ta đã vượt qua thử thách lớn nhất — sống sót và nhận ra khả năng của em. Nếu đứng bên nhau, chúng ta có thể đối mặt bất cứ ai.”
Cuối cùng, manh mối dẫn họ đến một khu nhà kho cũ, nằm khuất trong một con hẻm vắng. Không gian lạnh lẽo, mùi ẩm mốc lan tỏa. Duy ra hiệu cho Minh Hạ đứng lại, mắt dán vào các cánh cửa, cảnh giác tối đa.
“Ở đây… họ có thể đã chuẩn bị sẵn bẫy,” Duy thì thầm. “Chúng ta phải thận trọng.”
Minh Hạ gật đầu, hai người bước vào. Bên trong, những dấu hiệu của hoạt động gần đây còn rõ rệt: thiết bị điện tử, bản ghi âm, màn hình còn sáng nhạt. Tất cả cho thấy đây là trung tâm điều hành nhỏ của tổ chức, nơi họ lên kế hoạch và điều khiển các chi nhánh khác.
Duy cẩn thận lướt qua các thiết bị, phát hiện một bản đồ số, đánh dấu vị trí của các nhân viên và các hoạt động đang diễn ra. Anh thở ra: “Đây rồi… đây là chìa khóa. Nếu chúng ta dùng thông tin này, có thể tấn công trực diện vào tổ chức.”
Minh Hạ nhìn bản đồ, mắt sáng rực quyết tâm: “Vậy chúng ta sẽ đi từng nơi, phá hủy mọi kế hoạch của họ, và cứu những người đang bị họ kiểm soát.”
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía sau. Duy và Minh Hạ quay lại, thấy một nhóm người mặc áo đen khác bước ra, mắt lạnh lùng. Đây là một phần đội tiên phong của tổ chức, đến để ngăn họ rời khỏi tòa nhà.
Trận chiến thứ hai bắt đầu. Duy và Minh Hạ phối hợp nhịp nhàng: Duy dùng sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu, Minh Hạ sử dụng trực giác và khả năng đặc biệt của mình để đánh lạc hướng đối phương. Mỗi đòn đánh, mỗi bước di chuyển đều tính toán tỉ mỉ, môi trường xung quanh được tận dụng tối đa.
Trong khoảnh khắc cao trào, Minh Hạ nhận ra một thiết bị đặc biệt, phát ra năng lượng tương tự như đêm trước. Cô lao tới, phá hủy thiết bị bằng năng lực của mình, khiến đối phương bị hoảng loạn. Duy tận dụng cơ hội, hạ gục những tên còn lại.
Khi mọi thứ tạm lắng, Duy ôm Minh Hạ, ánh mắt kiên định: “Chúng ta vừa mở ra cánh cửa. Nhưng phía trước còn nhiều bí mật và những kẻ mạnh hơn. Chúng ta phải tiếp tục, Hạ à. Không thể dừng lại.”
Minh Hạ thở dài nhưng kiên quyết: “Em biết. Lần này, chúng ta sẽ đi đến cùng. Không còn ai bị tổ chức này thao túng nữa.”