Buổi sáng hôm sau, Minh Hạ tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.
Trời chưa hửng hẳn, chỉ có ánh sáng bạc nhạt lọt qua khung rèm cửa. Gió nhẹ lùa vào, mang theo hương cỏ non và hơi sương còn vương trên lá.
Cô ngồi dậy, khẽ dụi mắt. Trong đầu vẫn còn lặp lại dòng tin nhắn tối qua:
“Mai quay cảnh buổi sáng. Có cậu. Đừng đến muộn.”
Chỉ một câu thôi mà khiến tim cô đập nhanh suốt cả đêm.
Khi cô ra khỏi ký túc, sân trường còn vắng. Ánh sáng đầu ngày rọi lên nền gạch ẩm ướt, từng vệt nắng vàng nhạt như dệt thành tấm lụa. Trên vai cô là chiếc ba lô nhỏ, trong đó có máy ảnh, kịch bản và vài đạo cụ đơn giản cho buổi quay.
Cô đến địa điểm hẹn – khu vườn sau thư viện, nơi có cây hoa giấy phủ rợp mái hiên. 7 giờ sáng, ánh nắng vừa đủ, gió thổi làm cánh hoa bay lả tả.
Trần Duy đã ở đó, tựa lưng vào bức tường gạch cổ, tay cầm máy quay, mắt hướng lên trời.
Ánh sáng sớm làm nổi bật đường viền gương mặt anh – rõ ràng, điềm tĩnh, có chút ấm áp khiến người ta khó dời mắt.
“Chào buổi sáng,” anh lên tiếng khi thấy cô đến gần.
“Anh đến sớm quá.”
“Lần nào cũng câu đó.” Anh cười. “Tôi bảo cậu đừng đến muộn, chứ đâu bảo tôi không được đến sớm.”
Cô bật cười khẽ, đặt túi xuống. “Anh định quay cảnh gì trước?”
“Cảnh ánh sáng chạm vào khuôn mặt.” Anh giơ máy quay. “Cậu chỉ cần đứng dưới tán hoa giấy kia, nhìn ra phía hồ. Đừng nhìn vào ống kính.”
“Giống như đang nghĩ gì đó à?”
“Ừ. Giống như đang nhớ một điều mà không dám nói.”
Câu nói của anh làm cô khựng lại. Cảm xúc đó... quá thật. Cô cúi đầu, khẽ đáp:
“Được rồi.”
Anh điều chỉnh góc máy, lùi lại vài bước.
“Chuẩn bị nhé. 3... 2... 1... bắt đầu.”
Cô đứng yên, ánh nắng chiếu lên gò má. Mắt cô nhìn ra xa, nơi mặt hồ phản chiếu ánh sáng lung linh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa giấy rơi xuống, vài cánh khẽ vướng lên tóc cô.
Trần Duy bấm máy, nhưng bàn tay anh dừng lại giữa chừng. Qua ống kính, anh thấy một hình ảnh khiến mình bỗng quên cả thời gian.
Minh Hạ trong buổi sáng ấy – không son phấn, không cầu kỳ – chỉ đơn giản là ánh nắng, gió, và ánh nhìn trầm tĩnh ấy. Cô như hòa vào khung cảnh, vừa dịu dàng vừa xa vời, khiến anh không biết mình đang quay phim hay đang... nhìn người con gái mà anh không muốn rời mắt.
“Cảnh này đẹp thật.” – anh lẩm bẩm.
“Anh nói gì?” – cô quay lại.
“Không, không có gì.” Anh cười. “Cậu chỉ cần giữ nguyên vậy. Thêm một chút thôi.”
“Anh... nhìn tôi như vậy hơi kỳ rồi đấy.”
“Xin lỗi. Tôi đang làm việc nghiêm túc mà.”
“Trông không giống nghiêm túc lắm.”
“Thế thì... cậu nhìn tôi đi, để tôi đỡ ‘nhìn lén’.”
“Anh—” Cô định nói, nhưng ánh mắt anh đã chạm vào cô. Một cái nhìn yên lặng nhưng đầy ý nghĩa.
Trong giây lát, cô không nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình.
“Cắt. Xong rồi.” Anh hít một hơi, hạ máy quay. “Đẹp hơn tôi tưởng.”
“Vì cảnh sáng thôi.” – cô đáp, tránh ánh mắt anh.
“Không. Vì người trong cảnh.”
Cô quay đi. “Anh đúng là biết nói mấy câu khiến người ta... khó xử.”
“Cậu có thấy khó xử thật không?”
“...”
“Vậy là có.” Anh cười, giọng nhỏ lại. “Tôi không đùa đâu.”
Cô không nói thêm gì. Tim cô đập mạnh hơn bình thường, bàn tay nắm chặt dây túi để giữ bình tĩnh.
Họ chuyển sang quay cảnh thứ hai – cảnh cậu bạn nam trong video tặng lại chiếc vòng tay cho cô gái. Dự định ban đầu là dùng hai diễn viên phụ trong CLB, nhưng sáng nay một người bận đột xuất.
“Giờ làm sao?” – Minh Hạ hỏi.
“Thì tôi đóng tạm thôi.” – Trần Duy nhún vai. “Tôi cũng đâu tệ.”
“Anh? Nhưng cảnh đó là... nắm tay.”
“Cậu sợ à?”
“Tôi không sợ, chỉ là...”
“Chỉ là tim cậu sẽ đập nhanh?” – Anh cười tinh quái.
“Anh—!”
“Đùa thôi. Nào, đứng vào vị trí đi.”
Họ đứng đối diện nhau, giữa khoảng sân đầy nắng. Anh cầm chiếc vòng tay, giọng nhẹ:
“Đây là đạo cụ thôi. Tôi không làm gì đâu.”
“Ừ.”
Anh bước tới, chậm rãi đưa tay ra. Ánh nắng hắt lên da tay anh, ấm và dịu.
Cô giơ tay ra theo kịch bản, nhưng khi đầu ngón tay họ chạm nhau, cô bỗng khựng lại. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng, làm tim cô bỏ lỡ một nhịp.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đeo vòng vào cổ tay cô. Tay anh chạm da cô trong thoáng chốc – chỉ vài giây – nhưng đủ khiến cô mất tự nhiên.
“Cậu diễn giỏi thật.” Anh nói khẽ. “Giống y như thật.”
“Vì anh diễn nhập tâm.”
“Thế thì hợp tác tốt rồi.”
Cô cười, cố giấu sự bối rối. “Cảnh này xong chưa?”
“Rồi. Nhưng...” – anh ngập ngừng.
“Nhưng gì?”
“Cảnh sau là... ánh mắt.”
“Ánh mắt?”
“Ừ. Cảnh hai người nhìn nhau khi gió thổi qua. Không cần thoại.”
“Anh định... tự quay à?”
“Không, tôi sẽ quay bằng tripod. Chúng ta chỉ cần diễn.”
Anh chỉnh máy, đặt chế độ hẹn giờ, rồi bước lại gần cô. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim anh.
“Chuẩn bị nhé.” Anh nói nhỏ. “3... 2... 1...”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt anh. Trong đôi mắt ấy, cô thấy sự tập trung, nhưng cũng có điều gì khác – ấm áp, dịu dàng, thật đến mức khiến cô quên mất rằng họ chỉ đang quay phim.
Gió thổi qua, cánh hoa giấy bay lượn quanh họ. Một cánh đáp xuống vai anh, rồi trượt xuống tóc cô. Anh khẽ đưa tay lên, vô thức gỡ giúp cô.
Ngón tay anh lướt nhẹ qua sợi tóc, chạm thoáng lên má cô.
Một giây thôi. Nhưng giây đó khiến mọi âm thanh tan biến.
Ống kính đang ghi lại tất cả.
Cảnh quay ấy – không lời thoại, không nhạc – chỉ có nắng, gió, và hai ánh nhìn đan xen.
“Cắt...” – Anh khẽ nói, nhưng giọng hơi khàn.
“Ổn chứ?” – cô hỏi, tránh nhìn anh.
“Ừ. Ổn... chắc vậy.” Anh cười nhẹ, nhưng rõ ràng đang cố che đi sự bối rối.
“Anh diễn đạt lắm.”
“Cậu cũng thế. Đến mức tôi không phân biệt được đâu là diễn, đâu là thật.”
“Thật ra thì...” – cô ngập ngừng – “Tôi cũng... không chắc nữa.”
Câu trả lời khiến anh im lặng vài giây.
Rồi anh bật cười, không phải kiểu trêu chọc, mà là một nụ cười thật lòng, xen chút ấm áp.
“Vậy thì cứ để mọi thứ... thật luôn đi.”
Cô ngẩng lên, định hỏi, nhưng anh đã quay sang kiểm tra máy quay. “Cảnh này đẹp thật. Chắc sẽ dùng làm cảnh kết.”
“Cảnh kết?”
“Ừ. Khi hai người nhìn nhau giữa nắng. Không cần lời, chỉ cần ánh mắt.”
“Giống như... một khởi đầu.” – cô nói nhỏ.
“Hoặc là kết thúc của sự lặng im.”
Hai người nhìn nhau. Một lần nữa, ánh sáng len qua tán hoa, rơi trên họ, như thể khung cảnh cũng đang lặng lẽ mỉm cười.
Buổi trưa, họ cùng ngồi dưới bóng cây, ăn bánh mì mua vội.
Anh mở laptop, chiếu lại đoạn quay vừa rồi.
“Nhìn đi, đây là cảnh đẹp nhất.” Anh tua lại đoạn cô cười trong gió. “Cậu có thấy không? Ánh sáng thật sự thích cậu.”
Cô bật cười. “Ánh sáng không biết thích ai đâu.”
“Thế thì chắc nó có mắt.”
Cô nhìn màn hình, nơi hình ảnh mình hiện lên – tự nhiên, không cố gắng.
Cô chợt nhận ra, lần đầu tiên trong đời, cô không ghét hình ảnh của mình.
“Cảm ơn anh.” – cô nói khẽ.
“Vì cảnh quay à?”
“Không. Vì đã khiến tôi thấy mình... không tệ như tôi nghĩ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại. “Cậu chỉ cần nhìn bản thân bằng ánh mắt tôi đang nhìn là đủ.”
Cô mím môi, không đáp, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa khó hiểu.
Chiều hôm đó, khi chia tay, Trần Duy gửi cô đoạn tin nhắn:
“Cảnh hôm nay hoàn hảo rồi. Nhưng tôi nghĩ, nếu cậu đồng ý, tôi muốn giữ bản quay gốc lại – không cắt, không chỉnh.”
“Vì sao?” – cô hỏi.
“Vì trong đó, có ánh sáng thật – và nụ cười không diễn.”
Cô đọc xong, lòng khẽ run.
Câu nói ấy đơn giản, nhưng lại khiến mọi phòng thủ trong cô tan biến.
Tối đến, khi ngồi xem lại cảnh quay, cô nhận ra điều mà cả buổi sáng mình cố né tránh:
Khi anh nhìn cô, trái tim cô không còn yên lặng như trước nữa.
Nó đang rung động – nhẹ thôi, nhưng thật đến mức cô không thể phủ nhận.
Và có lẽ, đó là khởi đầu.
Khởi đầu của một điều mà chính cô cũng chưa dám gọi tên.
Có những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé – chỉ là ánh nắng rơi trên vai ai đó, một cái nhìn, một cái chạm vô tình – nhưng lại đủ khiến cuộc đời người khác rẽ sang hướng khác.
Và buổi sáng hôm ấy, dưới tán hoa giấy, Minh Hạ đã biết: trái tim mình... vừa khẽ đổi hướng.