tro tàn và ánh sáng

Chương 46: Dấu Vết Của Bóng Tối Cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con đường đất đỏ dẫn vào ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa thung lũng. Khói lam chiều vương trên mái ngói cũ, tiếng trẻ con nô đùa hòa lẫn tiếng chuông chùa xa xa. Nhìn qua, nơi này trông như một miền bình yên chưa từng bị thế giới động đến.

Minh Hạ ngồi trên xe, tựa đầu vào kính, khẽ nói:

“Lâu rồi em mới thấy một nơi tĩnh lặng đến vậy. Có cảm giác… như mọi thứ đều được rửa trôi.”

Trần Duy đáp nhẹ, mắt vẫn dõi theo con đường phía trước:

“Có đôi khi, sự yên lặng cũng là cách quá khứ che giấu điều gì đó.”

Câu nói ấy khiến Hạ ngẩng lên nhìn anh. Giọng nói của anh không hề mang mùi nghi ngờ, chỉ là sự cảnh giác thầm lặng của một người từng trải qua quá nhiều biến động.

Họ đến ngôi làng theo lời mời của một tổ chức thiện nguyện địa phương — nơi đây có vài người từng chịu ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng sau một vụ “tai nạn tập thể” cách đây nhiều năm. Không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe nói, kể từ đó, mỗi khi đêm xuống, ánh đèn trong làng đều vụt tắt cùng lúc.

Minh Hạ và Duy thuê một căn nhà nhỏ bên rìa đồi, gần rừng tre. Buổi tối đầu tiên, khi họ đang dọn đồ, điện vụt tắt. Căn nhà chìm trong bóng tối đặc quánh. Ngoài kia, gió hú qua khe cửa, và từ đâu đó, vang lên âm thanh lạ — như tiếng kim loại va chạm, xa xăm, dội lại từng nhịp.

Minh Hạ siết chặt bàn tay Duy, khẽ hỏi:

“Anh có nghe thấy không?”

Duy gật nhẹ, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng le lói chiếu lên khuôn mặt anh, nghiêm nghị và tập trung.

“Có. Tiếng đó… quen lắm.”

Sáng hôm sau, họ đi dạo quanh làng. Người dân nơi đây thân thiện, nhưng trong ánh mắt họ vẫn ẩn giấu một thứ gì đó — sợ hãi, dè chừng, hoặc mệt mỏi. Mỗi khi Hạ hỏi về vụ tai nạn, ai nấy đều lảng đi, đổi chủ đề hoặc cười gượng.

Một bà cụ già bán hàng gần chùa khẽ kéo Minh Hạ lại, thì thầm:

“Đừng ở đây lâu, cô gái à. Có những chuyện… tốt nhất nên để yên.”

Minh Hạ sững lại, nhưng trước khi cô kịp hỏi, bà cụ đã lẫn vào dòng người.

Buổi trưa, Duy tìm thấy trong thư viện cũ của làng vài tài liệu đã mục nát — bản ghi chép về một “Chương trình Hồi Phục Cấp Cao” do một viện nghiên cứu bí mật từng triển khai ở vùng này gần mười năm trước.

Tên viện ấy khiến anh đứng lặng: Viện Tâm Ứng Nghiên Cứu – chi nhánh phía Bắc.

Đó chính là nơi anh từng nghe nhắc đến trong hồ sơ của tổ chức đã giam giữ họ.

Duy chậm rãi nói với Minh Hạ khi họ trở về nhà:

“Có khả năng nơi này từng là một căn cứ thử nghiệm. Và tai nạn năm ấy… không phải ngẫu nhiên.”

Minh Hạ tái mặt: “Anh nghĩ… còn ai ở lại không?”

“Không chắc,” anh đáp, “nhưng tiếng kim loại đêm qua… anh từng nghe trong phòng giam năm xưa.”

Đêm thứ hai, họ quyết định theo dõi âm thanh ấy. Khi đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, điện trong làng lại vụt tắt. Từ phía rừng tre, âm thanh kim loại vang lên — đều đặn, lạnh lẽo. Họ cầm theo đèn pin và tiến về phía âm thanh.

Càng đi sâu, gió càng lạnh, mùi ẩm mốc lẫn trong hơi sương. Bỗng, trước mắt họ hiện ra một lối vào hầm ngầm, nửa bị cỏ phủ kín. Duy gạt đám cây sang bên, thấy tấm biển gỉ sét ghi hàng chữ mờ:

“Cơ Sở Dữ Liệu Tâm Ứng – Khu 12.”

Họ nhìn nhau, tim đập mạnh.

“Anh nghĩ còn hoạt động không?” – Minh Hạ hỏi, giọng run.

“Chúng ta sẽ biết.” – Duy trả lời, ánh mắt kiên định.

Bên trong hầm, không khí ngột ngạt, đầy bụi và mùi rỉ sét. Ánh đèn pin quét qua hàng dãy phòng trống, những thiết bị hư hỏng, màn hình vỡ nát. Nhưng ở cuối hành lang, một cánh cửa vẫn còn ánh đèn nhấp nháy — nguồn điện vẫn hoạt động.

Họ tiến lại gần, thấy trên bàn là máy ghi dữ liệu vẫn đang chạy. Dòng chữ hiện trên màn hình khiến Minh Hạ chết lặng:

“Thí nghiệm Dự phòng – Mẫu 07: M. H.”

Duy sững sờ, giọng trầm xuống: “M. H… là em.”

Minh Hạ cảm thấy máu trong người như ngừng chảy. Những ký ức đứt đoạn, những cơn ác mộng rời rạc bỗng ùa về. Tiếng kim loại đập vào nhau, ánh sáng chớp nháy trong căn phòng cũ, và giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Nếu cô ta thoát được, hãy giữ lại bản gốc.”

Cô lùi lại, bàn tay run rẩy:

“Không thể nào… Em đã ra khỏi đó rồi… đã kết thúc rồi…”

Duy ôm lấy vai cô, giữ chặt:

“Không. Đây chỉ là dữ liệu. Không còn ai có thể làm hại em nữa.”

Nhưng khi anh định tắt máy, một dòng thông báo hiện lên:

“Phát hiện tín hiệu sinh tồn. Đồng bộ lại tệp gốc.”

Đèn nhấp nháy dữ dội. Toàn bộ căn phòng rung lên. Từ phía sau bức tường, vang lên tiếng động mạnh — như có thứ gì đang thức dậy.

Duy kéo Hạ ra khỏi phòng, cả hai lao ra khỏi hầm giữa tiếng gió rít. Phía sau họ, ánh sáng chớp lên lần cuối rồi vụt tắt. Không ai biết chuyện gì đang diễn ra dưới lòng đất.

Khi họ chạy ra khỏi rừng, mồ hôi ướt đẫm, Minh Hạ thở hổn hển, quay đầu nhìn lại. Trong bóng đêm, ánh đèn đỏ từ cửa hầm vẫn le lói — như một con mắt mở ra sau giấc ngủ dài.

Sáng hôm sau, dân làng nói rằng, đêm qua đèn trong làng không tắt như thường lệ. Nhưng họ cũng nghe thấy tiếng gầm trầm, như vọng lên từ lòng đất.

Minh Hạ ngồi lặng bên bậc cửa, nhìn mặt trời mọc. Duy đứng sau, khẽ hỏi:

“Em ổn không?”

Cô đáp khẽ: “Em không biết. Có lẽ… ánh sáng chưa bao giờ thật sự kết thúc — bởi vì bóng tối vẫn chưa ngủ yên.”

Duy nắm tay cô, siết chặt:

“Thì chúng ta sẽ lại đi. Một lần nữa, cùng nhau.”

Trên bầu trời, đàn chim bay về hướng mặt trời. Ánh sáng chiếu lên những ngọn tre, lấp lánh như hàng ngàn mảnh gương nhỏ — phản chiếu cả bóng tối, cả niềm tin.

Minh Hạ khẽ nhắm mắt, thì thầm:

“Và nếu đây là chương cuối cùng của một hành trình… thì nó cũng sẽ là khởi đầu của ánh sáng mới.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×