tro tàn và ánh sáng

Chương 47: Bản Gốc Trong Gương


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, sương mù phủ dày trên cánh đồng. Mọi thứ mờ nhòe như bị xóa nét bằng bàn tay của ai đó. Minh Hạ mở mắt giữa ánh sáng nhợt nhạt, cảm thấy đầu đau nhói. Trần Duy đang ngồi ở cạnh giường, vẻ mặt trầm lặng.

“Em ngủ hơn mười giờ rồi,” anh nói, giọng khàn đi vì lo. “Anh tưởng… em không tỉnh lại.”

Cô mím môi, đưa tay sờ thái dương. Mọi thứ đêm qua ùa về như một cơn lũ: căn hầm, dòng chữ “Mẫu 07”, tiếng gầm, và ánh đèn đỏ. Cô nhìn Duy, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.

“Em chỉ mệt thôi. Nhưng… anh có nghe gì khác không? Sau khi ra khỏi đó?”

“Không,” anh đáp. “Hầm đã sập một phần. Anh quay lại kiểm tra lúc rạng sáng, chỉ còn đá vụn. Nhưng điều lạ là...”

Anh dừng lại. Minh Hạ nhìn anh, ánh mắt lo lắng.

“Là gì?”

“Có một người đàn ông lạ đứng ở đầu dốc khi anh trở lại. Hắn nói với anh một câu rồi bỏ đi.”

“Câu gì?”

Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng chậm rãi, gần như thì thầm:

“Cái gì còn sống… không phải lúc nào cũng là thứ được sinh ra đầu tiên.”

Câu nói ấy khiến cả căn phòng chìm trong im lặng. Minh Hạ cảm thấy tim mình thắt lại. Cô khẽ nói:

“Anh nghĩ hắn là ai?”

“Không rõ. Nhưng anh đoán… là người từng làm trong viện nghiên cứu.”

Duy lấy từ túi áo ra một tấm thẻ kim loại mờ xước, đưa cho cô. Trên đó khắc:

Nguyễn Đạo – Trưởng nhóm thí nghiệm Mẫu 07.

Bàn tay Minh Hạ run lên khi chạm vào miếng kim loại lạnh buốt. Cô nhớ ra một đoạn mơ hồ trong những ký ức bị phong tỏa — một giọng nói đàn ông trầm, gọi cô bằng số hiệu, không phải tên.

“Mẫu 07, kiểm tra tín hiệu cảm xúc lần cuối.”

Ngày trôi chậm như thể thời gian đang lùi lại. Họ quyết định rời làng, nhưng khi ra đến đầu đường, xe của họ không khởi động được. Cũng lúc ấy, điện thoại Duy nhận được một tin nhắn không hiển thị người gửi.

“Nếu muốn biết sự thật, quay lại. Phòng thí nghiệm tầng -2. Cửa sau.”

Tin nhắn biến mất sau vài giây, như chưa từng tồn tại.

Minh Hạ ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt kiên định nhưng sợ hãi:

“Chúng ta phải đi, đúng không?”

Duy gật đầu: “Không thể trốn mãi.”

Họ quay lại rừng tre vào chiều muộn. Bầu trời sậm dần, mây như dồn xuống thấp. Chỗ hầm ngầm đêm qua giờ chỉ còn lại đống đổ nát, nhưng đằng sau, trong bụi cây rậm, có một cửa kim loại khác, nhỏ và khép hờ.

Duy dùng xà beng cạy ra, cánh cửa kêu rít lên. Cầu thang xoắn dẫn xuống dưới, gió lạnh thổi ngược lên, mang theo mùi ẩm mốc và khói cháy.

Họ xuống sâu. Dưới tầng -2, ánh đèn mờ phát sáng nhấp nháy. Các bức tường sần sùi, loang lổ. Giữa căn phòng lớn có một bể chứa thủy tinh khổng lồ, bên trong là chất lỏng màu bạc.

Minh Hạ đứng chết lặng. Trong bể, một hình dáng người đang lơ lửng — khuôn mặt giống hệt cô, đôi mắt nhắm nghiền.

“Là... em?”

Duy siết chặt bàn tay cô, nhưng ánh mắt anh không thể rời khỏi cảnh tượng đó.

Phía trên bể, màn hình cũ bật sáng, dòng chữ nhấp nháy:

“Mẫu 07 – Bản Gốc duy nhất.”

Minh Hạ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô lùi lại, lưng va vào tường, hơi thở dồn dập:

“Không… không thể nào… em là người thật! Em có ký ức, có tuổi thơ, có…”

“Anh biết,” Duy nói nhanh, ôm lấy cô. “Em là em, không cần biết họ đã làm gì. Những gì em sống, cảm nhận — đều là thật.”

Cô run rẩy:

“Nhưng nếu em không phải người đầu tiên thì em là gì?”

Tiếng máy phát điện rít lên, rồi một giọng nói vang ra từ loa trên trần, méo mó nhưng rõ ràng:

“Minh Hạ thứ hai… chúng ta lại gặp nhau.”

Cả hai nhìn quanh, giọng nói phát ra từ hệ thống cũ, không xác định được hướng.

“Ông là ai?” – Duy quát lên.

“Là người đã tạo ra cô ấy,” giọng nói đáp, trầm và lạnh. “Mẫu đầu tiên thất bại. Cảm xúc không ổn định, ký ức tự phá hủy. Còn cô… là phiên bản hoàn thiện. Nhưng khi cô rời khỏi viện, mọi dữ liệu đều bị cắt đứt. Ta đã chờ ngày cô trở lại.”

Minh Hạ thở dốc:

“Ông nói dối. Tôi không phải sản phẩm của ông.”

“Cô không cần tin. Dòng máu trong cô sẽ nhớ.”

Ngay lúc đó, bể chứa phát sáng. Chất lỏng sôi lên, và người trong đó mở mắt. Đôi mắt giống hệt Minh Hạ — nhưng lạnh, trống rỗng, không có cảm xúc.

Cánh bể vỡ tung, nước bạc tràn ra, và người kia bước ra, trần trụi, lặng lẽ nhìn Minh Hạ.

Hai người đối diện nhau — cùng một khuôn mặt, cùng một hình bóng, nhưng ánh nhìn khác nhau hoàn toàn.

“Em…” – bản sao lên tiếng, giọng nói nhẹ như hơi thở, “đã lấy cuộc đời của tôi.”

Minh Hạ lùi lại, nghẹn lời:

“Không, tôi không biết về cô. Tôi không lấy gì cả.”

“Nhưng cô đang sống, còn tôi bị giữ ở đây, trong cơn ngủ dài không kết thúc. Mỗi khi cô hạnh phúc, ký ức của tôi lại trỗi dậy trong bóng tối.”

Giọng nói ấy lạnh lẽo, nhưng xen lẫn nỗi đau sâu thẳm. Duy đứng chắn trước Minh Hạ, tay siết chặt con dao đa năng anh mang theo.

“Cô ta không phải kẻ thù của cô,” anh nói. “Nếu có ai đáng trách, là những người tạo ra cả hai.”

Bản sao nghiêng đầu, mỉm cười yếu ớt:

“Có lẽ. Nhưng tôi không còn thời gian. Hệ thống đang sụp. Chỉ một trong hai có thể tồn tại.”

Tiếng còi báo động vang lên. Đèn nhấp nháy đỏ khắp nơi. Màn hình hiển thị:

Tự hủy tầng -2 sau 5 phút.

Minh Hạ bước lên, nước mắt tràn ra:

“Dừng lại đi! Chúng ta có thể cùng thoát!”

Bản sao nhìn cô, đôi mắt run nhẹ. Trong thoáng chốc, vẻ căm hận biến mất, chỉ còn lại nỗi buồn.

“Em không hiểu. Tôi được tạo ra để kết thúc, không để sống. Nhưng nếu em ở đây… thì tôi cũng không cần tồn tại nữa.”

Cô giơ tay, chạm nhẹ vào gương mặt của bản sao — lạnh như băng, nhưng quen thuộc đến đau lòng.

“Cảm ơn vì đã tồn tại. Nhờ cô, tôi mới có thể sống.”

Ánh sáng bùng lên. Căn phòng nổ tung thành biển lửa.

Ngoài rừng tre, dân làng thấy cột khói đen bốc cao. Khi đội cứu hộ tới nơi, chỉ còn tro tàn. Không ai tìm thấy thi thể nào.

Nhưng giữa đống đổ nát, một mảnh thẻ kim loại cháy sém vẫn còn sót lại. Dòng chữ mờ nhòe:

“Nguyễn Đạo – Mẫu 07 hoàn tất.”

Một tuần sau, trên một con đường ven biển cách đó hàng trăm cây số, người ta thấy một cô gái bước đi giữa sương sớm. Mái tóc ướt, quần áo dính bụi, nhưng đôi mắt sáng và sâu lạ thường.

Một cậu bé bán báo gọi với theo:

“Cô ơi, cô từ đâu đến vậy?”

Cô dừng lại, khẽ mỉm cười.

“Không biết nữa. Có lẽ… từ một giấc mơ vừa tàn.”

Cô ngẩng lên, nhìn mặt trời đang mọc. Trong ánh sáng ấy, phản chiếu hai bóng — một rõ ràng, một mờ nhạt — hòa vào nhau thành một.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×