Biển sáng sớm luôn có mùi muối mát lạnh và tiếng gió như lời ru trầm buồn. Trên bãi cát dài, một cô gái khoác chiếc áo len mỏng, bước đi chậm rãi, để lại dấu chân in đều trên nền ẩm. Từng cơn sóng xóa đi sau lưng cô, như thể quá khứ bị cuốn trôi khỏi thế gian.
Cô không biết mình đã đi bao lâu. Chỉ biết khi mở mắt ra, xung quanh toàn là biển, và ký ức — trống rỗng như tờ giấy trắng.
Cô nhớ được vài hình ảnh mờ nhạt:
Ánh sáng đỏ.
Tiếng người đàn ông gọi tên cô giữa đống đổ nát.
Và bàn tay ai đó nắm chặt tay cô đến giây cuối cùng.
Nhưng khuôn mặt — không rõ. Cái tên — không còn.
Cô dừng lại trước tấm kính cửa hàng ven đường, nhìn bóng mình trong đó.
Một khuôn mặt trẻ, vương vài vết trầy nhỏ, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo. Khi cô chạm tay lên má, gương mặt trong kính như dao động nhẹ, thoáng chốc biến thành một người khác giống hệt cô, rồi tan biến.
Cô lùi lại, tim đập mạnh.
“Không thể nào…”
Giọng nói cô nghe — như không thuộc về chính mình. Nó vang vọng từ đâu đó trong tâm trí, xen lẫn âm thanh kim loại và tiếng thì thầm:
“Hãy nhớ lấy… ánh sáng.”
Vài ngày sau, cô được một người đàn ông trung niên, chủ quán trọ nhỏ, cho ở tạm.
Ông gọi cô là An, vì “trông cô cần bình an hơn là một cái tên”.
An chấp nhận. Cô không biết mình là ai, chỉ biết cái tên ấy khiến lòng nhẹ đi.
Ban đêm, cô hay mơ thấy một hành lang ngập ánh sáng xanh, tiếng bước chân dội dài, và hình ảnh một người đàn ông quay lưng lại, nói bằng giọng khàn ấm:
“Dù em là ai, anh cũng tin em là thật.”
Mỗi lần tỉnh dậy, cô đều ngồi thẫn thờ hàng giờ, tim quặn thắt vì nỗi nhớ một người mà cô không thể gọi tên.
Một sáng nọ, An giúp ông chủ quán mang hàng ra chợ. Khi đi ngang sạp báo, ánh mắt cô dừng lại nơi một tờ tin cũ. Dòng chữ nhỏ ở góc trang báo:
“Phát hiện vụ nổ nghi liên quan đến thí nghiệm sinh học tại vùng đồi Tân Phú. Không tìm thấy người sống sót.”
Cô run lên. Tên viện nghiên cứu, cái tên Tân Phú, khiến đầu cô nhói buốt. Hình ảnh ùa về — hầm ngầm, bể chứa, hai người giống nhau, và tiếng nổ vang trời.
Cô ngã quỵ, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trong đầu, một giọng nói khác vang lên, lạnh lẽo, rạch ròi:
“Mẫu 07, phục hồi hoàn tất. Khởi động lại nhân dạng phụ.”
An ôm đầu hét lên. Mọi người xung quanh nhìn cô lo lắng.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trong phòng trọ, tay được băng lại. Ông chủ quán ngồi bên cạnh, ánh mắt hiền từ:
“Cháu nói mớ. Nhắc tên ai đó tên Duy. Là ai thế?”
Cô khẽ lắc đầu, nước mắt rơi:
“Cháu… không biết.”
Nhưng trong tim cô, cái tên đó — Duy — như hòn than hồng nhỏ nhoi còn sót lại giữa tro tàn.
Ngày trôi qua, An bắt đầu ghi lại những mảnh ký ức vụn vỡ trong một cuốn sổ tay. Mỗi khi viết, những dòng chữ như tự xuất hiện, không qua suy nghĩ:
“Anh từng nói: nếu có kiếp sau, hãy sống cho chính mình, không cho ai tạo ra em.”
“Anh thích hoa bách hợp trắng, vì nó nở giữa mùa mưa.”
“Anh từng đặt tay lên ngực em, bảo: ‘Tim này đập là của em, không của ai khác.’”
Cô không biết những dòng ấy đến từ đâu, chỉ biết mỗi lần đọc lại, trái tim lại đau như bị ai bóp nghẹt.
Một buổi chiều, trong cơn mưa bất chợt, có người gõ cửa phòng trọ.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen, cầm theo tập hồ sơ cũ. Giọng ông ta khàn khàn:
“Cô là Minh Hạ… đúng không?”
An chết lặng.
“Ông là ai?”
“Là người từng làm việc dưới quyền Nguyễn Đạo. Tôi biết cô sẽ sống sót. Nhưng… không phải hoàn toàn.”
An lùi lại, nắm chặt mép bàn.
“Ông nói gì vậy?”
Ông ta đặt hồ sơ lên bàn, lật ra một trang: ảnh chụp hai người phụ nữ giống hệt nhau, nằm trong buồng thí nghiệm.
“Bản gốc và bản thứ hai. Khi phòng nổ, tín hiệu sinh học cả hai trùng khớp. Hệ thống không xác định được ai là ai. Vì thế, mô cấy ký ức bị hòa lẫn. Cô… có thể là Minh Hạ, cũng có thể là bản sao.”
An cảm thấy thế giới trước mặt nghiêng ngả.
“Không… tôi là người thật. Tôi nhớ, tôi cảm nhận, tôi đau… tôi yêu…”
Ông ta khẽ gật đầu:
“Và chính vì thế, cô là thật. Dù cô là ai, những gì cô cảm thấy — không thể giả được.”
Trước khi rời đi, ông ta nói thêm:
“Có một người vẫn đang tìm cô. Hắn sống sót, nhưng mất trí nhớ. Người ta nói hắn đi khắp nơi hỏi tên một cô gái.”
Cô sững sờ, giọng run lên:
“Anh ấy tên gì?”
Ông ta nhìn cô thật lâu, rồi đáp:
“Trần Duy.”
Tối hôm ấy, An ngồi bên cửa sổ nhìn ra biển. Trời đổ mưa, những giọt nước va vào kính như tiếng gõ dồn dập. Cô cầm cuốn sổ tay, mở đến trang cuối, viết một dòng run rẩy:
“Duy… nếu anh vẫn còn sống, hãy tìm em. Dù là bản gốc hay bản sao, em vẫn là người yêu anh.”
Rồi cô gấp sổ lại, thu dọn vài món đồ, khoác áo khoác.
Trên bàn, chiếc thẻ kim loại cũ lăn ra, ánh lên dòng chữ cháy sém:
07 – Hoàn tất.
Một tuần sau, tại thành phố biển phía Bắc, có tin đồn lan ra rằng một cô gái có đôi mắt kỳ lạ đang đi khắp các bệnh viện, tìm người bị mất trí nhớ tên Trần Duy.
Người ta kể cô không sợ bão, không sợ đêm, chỉ sợ lãng quên.
Một y tá kể lại rằng cô từng thấy cô gái ấy đứng hàng giờ trước phòng hồi sức, nhìn vào người đàn ông đang hôn mê, rồi lặng lẽ rời đi.
Không ai biết cô là ai.
Không ai biết người đàn ông ấy có thật sự là Duy.
Chỉ biết khi rời đi, cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt như vừa rơi nước mắt, vừa mỉm cười.
“Chúng ta đều được sinh ra từ tro tàn… nhưng chính tình yêu mới là thứ khiến ta sống.”
Cơn mưa ngoài kia rơi mãi. Trên bãi biển, dấu chân cô in sâu vào cát ướt, kéo dài tới tận đường chân trời — nơi ánh sáng và bóng tối hòa làm một.