Buổi sáng hôm sau, bầu trời phủ một lớp mây dày xám nhạt.
Gió thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi ẩm và mùi đất mới. Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa, nhưng chẳng ai ngờ cơn mưa đầu mùa lại đến nhanh đến thế.
Minh Hạ ngồi trong lớp, tay chống cằm, mắt nhìn mưa rơi ngoài khung cửa. Tiếng giảng của thầy mờ đi, thay vào đó là tiếng mưa gõ đều trên mái ngói, từng hạt nặng trĩu.
Mưa như gột rửa những tán lá bụi, khiến sân trường trở nên trong trẻo hơn, nhưng lòng cô lại rối như mớ tơ.
Cô không biết mình đang bận tâm điều gì — đoạn clip hôm qua, hay ánh mắt của người cầm máy quay?
Tan học, Thảo huých nhẹ tay cô:
“Hạ, hôm nay có lịch họp nhóm cuộc thi, cậu đi không?”
Cô chớp mắt. “Duy hẹn ở đâu?”
“Phòng truyền thông tầng ba, 3 giờ. Cậu biết mà.”
Cô khẽ gật đầu, thu dọn đồ. Trời vẫn mưa, những vệt nước chảy dài trên khung kính. Cô kéo áo khoác lên, bước ra hành lang. Gió thổi tạt mưa vào tóc, lành lạnh nhưng dễ chịu lạ thường.
Khi cô đến nơi, Trần Duy đã ở đó.
Anh đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn mưa rơi. Mái tóc hơi ướt, áo sơ mi dính vài giọt nước. Anh quay lại khi nghe tiếng chân cô, mỉm cười.
“Cậu đến rồi à?”
“Ừ. Mưa to quá.” – cô nói, đặt túi xuống bàn.
“Càng tốt. Cảnh mưa này tôi muốn quay thêm vài thước phim phụ. Ánh sáng đẹp lắm.”
“Anh định ra ngoài à?” – cô ngạc nhiên.
“Có ai đó phải cầm dù cho tôi chứ.” – Anh nhìn cô, nửa trêu nửa thật.
Cô tròn mắt. “Anh nói kiểu đó là muốn tôi đi cùng sao?”
“Không phải muốn.” – Anh chỉnh lại cổ áo. “Là cần.”
Mưa rơi nặng hạt hơn. Hai người đi nhanh qua hành lang, rồi dừng lại dưới mái hiên.
Trần Duy mở dù, che nửa cho cô.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể nghe rõ hơi thở anh.
“Cậu cầm máy nhé, tôi quay vài cảnh cận.” – Anh đưa máy cho cô, rồi bước ra chỗ mưa thưa hơn, giơ tay ra như thử cảm giác.
Ống kính bắt được hình ảnh anh giữa mưa – dáng cao gầy, nụ cười nhẹ, những giọt nước vỡ tan trên tay.
Trông anh tự nhiên như thể không cần đạo cụ, không cần kịch bản, mà chỉ cần... là chính anh.
“Ổn không?” – anh hỏi, quay lại.
“Ổn.” – cô đáp nhỏ, nhưng mắt vẫn nhìn qua ống kính.
Thực ra, cô chẳng biết mình đang quay gì. Tất cả đều mờ đi, chỉ còn hình bóng anh trong làn mưa.
Anh tiến lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt cô. “Cho tôi xem nào.”
Cô đưa máy, tay vô thức run nhẹ. Anh nghiêng người sát đến mức vai họ chạm nhau. Hơi ấm từ anh lan sang, át cả cái lạnh của mưa.
“Đẹp đấy.” – anh nói khẽ. “Cậu có năng khiếu nhìn mọi thứ bằng cảm xúc.”
“Có lẽ... vì đối tượng quá dễ khiến người ta cảm xúc.” – cô buột miệng, rồi vội im lặng.
Anh khẽ nghiêng đầu. “Cậu vừa khen tôi à?”
“Không. Ý tôi là...”
“Là tôi làm cậu rung động?”
“Anh—!” – Cô lùi lại, má nóng ran.
Anh bật cười, nụ cười thật sự chứ không phải kiểu đùa cợt thường ngày. “Tôi chỉ muốn xác nhận thôi. Vì thật ra, tôi cũng đang trong tình trạng tương tự.”
Cô ngẩng lên, sững người. “Anh nói gì?”
“Mưa to quá, chắc cậu nghe nhầm rồi.” – Anh quay đi, giọng nhẹ tênh, nhưng ánh mắt lại không giấu được điều gì.
Họ tìm chỗ trú mưa trong quán cà phê nhỏ gần cổng trường. Quán vắng, chỉ có vài sinh viên lác đác.
Bên ngoài, trời vẫn đổ mưa nặng hạt. Tiếng mưa đập lên kính hòa cùng mùi cà phê nóng khiến không gian trở nên mơ hồ, ấm áp.
Anh gọi cho cô một ly cacao, còn mình thì uống đen đá.
Cô cầm cốc, nhìn những giọt nước đọng bên ngoài. “Anh có vẻ thích mưa.”
“Ừ. Vì mưa khiến người ta thành thật hơn.”
“Thành thật?”
“Cậu không thấy à? Trong mưa, ai cũng bớt giấu cảm xúc. Có thể khóc, cười, hay thậm chí nói ra điều không dám nói.”
Cô mím môi. “Anh định nói điều gì à?”
“Có thể.” – anh nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng nếu nói lúc này, tôi sợ cậu sẽ không tin.”
“Sao lại không tin?”
“Vì cậu sẽ nghĩ tôi đang diễn.”
“Anh nói thế nghĩa là...” – cô dừng lại, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn.
Anh mỉm cười, không đáp.
Thay vào đó, anh rút điện thoại ra, mở đoạn clip vừa quay. Hình ảnh anh đứng giữa mưa hiện lên, nụ cười thoáng buồn, phía xa là người cầm dù – cô.
“Cậu thấy không? Trong khung hình, tôi đang nhìn về phía cậu. Không phải vì đạo diễn bảo thế, mà vì thật sự muốn nhìn.”
Cô nhìn màn hình, rồi nhìn anh. Ánh mắt ấy – khi anh nói – không hề giống ánh mắt của người đang trêu chọc.
Nó có chút dè dặt, chút chân thành, và cả điều gì đó sâu hơn mà cô không dám chạm vào.
Cô định nói gì đó thì tiếng sét vang lên, làm cô giật mình.
Anh khẽ cười, đưa tay che phần nước bắn từ cửa kính.
“Đừng sợ. Tôi ở đây.”
Chỉ ba chữ giản đơn, nhưng khiến cô thấy yên lòng một cách lạ lùng.
Mưa vẫn chưa ngớt khi họ rời quán.
Trên đường về, nước đọng thành từng vũng. Duy cầm dù, cố nghiêng hết về phía cô, khiến vai áo mình ướt sũng.
“Anh ướt hết rồi.” – cô nói.
“Không sao. Cậu khô là được.”
“Anh đúng là... cố chấp.”
“Ừ. Với vài người, tôi vốn không biết cách buông tay.”
Cô quay sang, ánh mắt anh đón lấy. Trong mưa, khoảng cách giữa hai người ngắn đến mức chỉ cần một bước nhỏ là có thể chạm nhau.
Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi.
Một khoảnh khắc thoáng qua — mưa tạt ngang, cô trượt chân. Anh kịp đưa tay đỡ, kéo cô lại.
Cô ngã vào ngực anh, hơi thở hòa vào nhau.
Trần Duy khựng lại, tay anh vẫn đặt sau lưng cô, nhưng không siết, chỉ giữ thật khẽ.
Họ đứng im như thế vài giây – giữa làn mưa trắng xoá, giữa phố vắng.
“Cậu có bị thương không?” – anh hỏi khẽ, giọng lạc đi.
“Không... nhưng tim thì...”
“Tim thì sao?”
“Tim đập nhanh quá.” – cô nói nhỏ, mắt không dám nhìn anh.
Anh bật cười, giọng khàn khàn. “Vậy chắc tôi cũng... bị bệnh giống cậu rồi.”
Cô định nói gì đó, nhưng mưa ào đến, gió cuốn cả câu nói đi.
Chỉ còn lại hai người dưới chiếc dù nhỏ, và cảm xúc không cần lời giải thích.
Khi họ đến cổng ký túc, mưa đã ngớt. Ánh hoàng hôn yếu ớt len qua tầng mây, rọi xuống con đường ướt đẫm nước.
Cô đứng lại, quay sang anh.
“Cảm ơn vì... hôm nay.”
“Cậu luôn nói ‘cảm ơn’.” – Anh cười, giọng nhẹ. “Sao không thử nói ‘hẹn gặp lại’?”
“Vì tôi không biết anh có thật sự muốn gặp lại không.”
“Có chứ.” – Anh nói chắc chắn, không hề do dự. “Tôi luôn muốn.”
Cô im lặng, mắt khẽ cụp xuống.
Anh định nói thêm điều gì, nhưng rồi chỉ khẽ đưa tay, chạm nhẹ vào sợi tóc cô đang vương nước.
“Mưa đầu mùa đấy.” – anh nói. “Người ta bảo ai gặp nhau trong cơn mưa đầu mùa... sẽ nhớ nhau lâu hơn.”
Cô cười, ánh mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng. “Anh tin mấy điều đó à?”
“Không biết. Nhưng nếu đúng, thì tôi không thấy phiền.”
Anh nói xong, quay đi. Mưa đã ngừng, chỉ còn những giọt nước nhỏ rơi từ mái hiên xuống nền gạch.
Cô đứng nhìn bóng anh xa dần, lòng dâng lên cảm xúc vừa ấm vừa chua xót — như hương mưa còn vương trên tay.
Tối đó, khi trở về phòng, cô mở điện thoại.
Tin nhắn từ Trần Duy đã đến từ lúc nào:
“Hôm nay, cậu đã quay giúp tôi cảnh đẹp nhất.”
“Cảnh nào?” – cô nhắn lại.
“Cảnh hai người đứng dưới mưa, không nói gì. Nhưng nếu có thoại, tôi nghĩ câu đó sẽ là — ‘Tôi thích cậu’.”
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập mạnh.
Cô không trả lời, chỉ đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập nhanh như trống.
Bên ngoài, trời lại lất phất mưa, nhẹ như sương.
Có lẽ, cơn mưa đầu mùa năm nay đã mang theo thứ gì đó — không chỉ là ký ức, mà là cảm xúc vừa chớm nở, thật và ấm đến mức khiến người ta sợ mất.
“Có những lời tỏ tình không cần nói ra — chỉ cần mưa rơi, ánh mắt giao nhau, và trái tim đủ dũng cảm để im lặng.”