Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong vắt đến lạ. Ánh nắng lấp lánh như được rây qua tấm voan mỏng, rơi đầy xuống sân trường. Minh Hạ đứng bên cửa sổ lớp học, tay khẽ đặt lên khung gỗ đã sờn. Cô nhìn ra khoảng trời quen thuộc, cảm giác trong lòng vừa dịu dàng vừa bối rối.
Từ hôm ở phòng triển lãm đến nay, cô và Trần Duy ít nói chuyện hẳn. Không phải vì xa cách, mà bởi mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều lúng túng, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô vẫn nhớ như in ánh nhìn của anh đêm ấy—dịu dàng, sâu thẳm, như thể đang giữ lấy cả thế giới. Một phần trong cô muốn tiến lại gần anh, nhưng phần còn lại lại sợ. Sợ rằng nếu bước thêm một bước, cô sẽ không còn đường quay lại.
Đang mải suy nghĩ, giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
– Em lại nghĩ lung tung gì thế?
Cô giật mình quay lại. Trần Duy đứng đó, khoác chiếc áo sơ mi trắng giản dị, tay cầm ly cà phê giấy. Anh trông bình thường đến mức lạ, nhưng ánh mắt vẫn có gì đó khiến người đối diện không thể bình thản.
– Không có gì. – Cô khẽ đáp, tránh ánh nhìn anh.
– Em mà không nghĩ gì thì chắc trời mưa ngược mất.
Anh ngồi xuống ghế kế bên, đặt ly cà phê trước mặt cô. “Cà phê sữa, ít đường,” anh nói.
– Anh nhớ em uống thế à?
– Ừ, lần trước em nói uống đắng không nổi mà.
Cô cầm ly lên, khẽ mím môi. Mùi cà phê dịu nhẹ tỏa ra, không gắt như trước. Từng chi tiết nhỏ anh nhớ khiến tim cô hơi nhói.
Khoảnh khắc yên tĩnh, chỉ có tiếng học sinh cười nói ở xa. Trần Duy chậm rãi nói:
– Mai là buổi báo cáo dự án rồi. Em hồi hộp không?
– Có một chút.
– Đừng lo. Anh ở đây.
Chỉ bốn chữ, nhưng khiến cả buổi sáng của cô bỗng dưng ấm áp lạ thường.
Cơn mưa chiều và khoảng cách gần hơn
Buổi chiều, trời đổ mưa bất chợt. Cả trường trở nên mờ nhòe trong màn mưa mỏng. Minh Hạ đứng nép dưới hiên, ngắm từng giọt nước rơi xuống mặt sân.
– Em chưa về à? – Giọng Trần Duy vang lên phía sau.
Cô quay lại, thấy anh cầm một chiếc ô màu xám.
– Quên mang ô. – Cô mỉm cười ngượng.
Anh giơ chiếc ô lên, nghiêng nhẹ đầu: – Trùng hợp ghê. Anh chỉ mang có một cái, nhưng hai người vẫn đi được mà.
Cô do dự một chút rồi gật đầu.
Khi họ cùng bước ra, không gian dưới chiếc ô nhỏ trở nên thân mật lạ thường. Vai họ khẽ chạm nhau, mùi hương của mưa hòa cùng mùi áo sơ mi của anh, vừa ấm vừa dịu. Cô nghe rõ tim mình đang đập loạn.
– Em biết không, – Duy khẽ nói, giọng anh trầm nhưng nhẹ nhàng – anh từng nghĩ em là kiểu người khó gần, lạnh lùng, chẳng để ai lại gần. Nhưng càng tiếp xúc, anh lại thấy em dễ bị thương hơn cả.
– Anh nói gì lạ vậy…
– Không lạ đâu. Chỉ là... anh muốn được ở gần em hơn.
Cô khựng lại. Bàn tay đang cầm quai cặp bỗng siết chặt. Trong lòng, có thứ gì đó vừa run rẩy, vừa ấm áp, như ngọn lửa nhỏ được nhóm lên giữa mùa mưa.
– Anh nói mấy chuyện này... có ý gì?
– Em nghĩ sao?
Câu hỏi trả ngược khiến cô không biết phải nói gì. Duy chỉ cười khẽ, đưa ô nghiêng thêm về phía cô. Vai anh ướt đi, còn cô lại được che kín.
– Anh không muốn em bị ướt.
– Nhưng anh ướt rồi kìa...
– Không sao. Anh chịu mưa giỏi hơn em.
Câu nói tưởng chừng đùa cợt ấy lại khiến cô không dám ngẩng đầu. Một niềm xúc động mơ hồ lan trong ngực, kéo dài đến tận ngón tay đang run.
Lời hẹn bất ngờ
Tối đó, khi về đến nhà, Minh Hạ nhận được tin nhắn từ anh:
“Ngày mai, sau buổi báo cáo, em có rảnh không?”
“Anh muốn nói một điều. Ở quán cà phê cạnh thư viện nhé.”
Cô nhìn màn hình điện thoại rất lâu, trái tim đập nhanh không kiểm soát. Cô biết buổi hẹn này có thể sẽ thay đổi mọi thứ.
Cả đêm ấy, cô không ngủ được. Trong đầu cứ lặp lại hình ảnh dưới chiếc ô – ánh mắt anh, giọng nói anh, nụ cười nghiêng nhẹ.
Cô chợt nhận ra, mình đã thích anh từ khi nào không hay.
Buổi sáng định mệnh
Sáng hôm sau, Minh Hạ thức dậy sớm hơn bình thường. Cô chọn một chiếc váy trắng đơn giản, buộc tóc cao, và dành hẳn mười phút chỉ để đứng trước gương. Không phải để làm đẹp, mà để trấn an mình.
Khi đến trường, cô thấy Trần Duy đang đứng chờ ở hành lang. Anh nhìn thấy cô, khẽ nhướng mày, nở nụ cười quen thuộc:
– Hôm nay em xinh thật.
– Anh cũng biết nói mấy lời đó à?
– Vì là sự thật mà.
Cô khẽ mím môi, không đáp. Nhưng trong tim, mọi thứ đang rối tung lên.
Buổi báo cáo trôi qua suôn sẻ. Họ được thầy cô khen ngợi, nhóm nhận điểm cao nhất. Khi mọi người reo hò, Duy chỉ nhìn cô và nói nhỏ:
– Thấy chưa? Anh bảo rồi, đừng lo.
Cô cười, nhẹ tênh như gió.
Khoảnh khắc dưới ánh chiều
Buổi chiều, họ đến quán cà phê cạnh thư viện – nơi quen thuộc với tông gỗ ấm và mùi hương vani. Cửa sổ mở hé, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả bàn ghế.
Hạ ngồi đối diện anh, tay xoay xoay ly nước. Không khí giữa hai người im lặng nhưng không ngột ngạt.
– Em có biết vì sao anh chọn ngày hôm nay không? – Anh hỏi, giọng thấp.
– Vì vừa kết thúc dự án?
Anh lắc đầu: – Vì hôm nay, anh muốn bắt đầu một điều khác.
Cô ngẩng lên. Ánh nắng chiếu qua khung cửa rơi lên gương mặt anh – nửa sáng, nửa tối. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định.
– Minh Hạ, anh thích em.
Mọi thứ xung quanh như dừng lại.
Cô nghe tim mình đập loạn, mặt nóng bừng. Môi khẽ mấp máy nhưng không thể nói thành lời.
– Anh biết em chưa sẵn sàng. Anh cũng không vội. Anh chỉ muốn em biết… mỗi lần nhìn thấy em, anh cảm thấy bình yên hơn tất cả.
Cô cúi đầu, bàn tay run nhẹ. Nước mắt không hiểu sao tràn ra, lấp lánh trong nắng.
– Sao lại khóc?
– Em... không biết. Có lẽ... em cảm động.
Duy khẽ cười, đưa tay lau giọt nước mắt nơi khóe mi cô.
– Em không cần phải trả lời ngay đâu. Anh sẽ chờ.
Cô nhìn anh, ánh mắt ấm áp như ánh chiều.
– Nhưng nếu em nói “đừng chờ thì sao”?
Anh im lặng một lúc, rồi mỉm cười:
– Thì anh vẫn chờ. Vì em xứng đáng để anh chờ.
Kết
Trên đường về, Minh Hạ bước đi chậm rãi. Trong đầu cô vang vọng lại câu nói của anh. “Anh thích em.”
Lần đầu tiên, cô không né tránh nữa.
Cô hiểu rằng, trong thế giới đầy những điều không chắc chắn này, tình cảm chân thành là thứ hiếm hoi và đáng quý nhất. Và Trần Duy – người con trai mang nụ cười dịu dàng ấy – chính là sự an yên mà cô đã vô thức tìm kiếm bấy lâu.