tro tàn và ánh sáng

Chương 8: Mùa nắng trong lòng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau ngày Trần Duy tỏ tình, Minh Hạ thức dậy với tâm trạng lạ lùng. Cô không biết mình đang hạnh phúc hay lo lắng nhiều hơn. Trái tim cô vẫn còn đập nhanh mỗi khi nhớ lại ánh mắt anh hôm qua — kiên định, dịu dàng, và đầy chân thành.

Cô nằm nhìn trần nhà, tay khẽ chạm lên ngực. “Mình... đang rung động thật rồi à?” – cô tự hỏi. Rồi bật cười nhỏ, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh giấc.

Điện thoại trên bàn rung lên. Tin nhắn từ anh:

“Dậy chưa? Anh mang cà phê sữa đến cổng trường cho em.”

Cô nhíu mày, tim đập nhanh. “Sao anh ấy biết mình chưa đi học?”

“Em vừa dậy.”

Tin nhắn đáp lại đến ngay:

“Anh đoán đúng rồi. Mười lăm phút nữa, xuống nhé.”

Minh Hạ vội ngồi dậy, vừa cột tóc vừa soi gương. Mỗi động tác đều trở nên vụng về, ngượng ngập. Cô soi đến lần thứ ba mới thấy tạm ổn.

Khi cô bước ra khỏi cổng ký túc xá, Trần Duy đã đứng đó, dựa lưng vào bức tường, tay cầm hai ly cà phê. Ánh nắng sớm đổ xuống vai áo anh, làm mái tóc hơi rối của anh ánh lên màu mật ong.

– Anh đến thật à…

– Anh nói rồi mà, anh không đùa.

Anh đưa ly cà phê cho cô. Mùi hương ngọt nhẹ khiến tim cô như tan ra.

– Cảm ơn anh.

– Không cần cảm ơn đâu. – Anh cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô lâu hơn một chút – Em trông khác hôm qua đấy.

– Khác sao?

– Hôm nay… em cười nhiều hơn.

Cô đỏ mặt, né tránh ánh nhìn anh. Nhưng dù cố tỏ ra bình tĩnh, lòng cô vẫn rối như tơ.

Sự thay đổi nhỏ

Kể từ hôm đó, mọi người bắt đầu nhận ra một điều: Trần Duy và Minh Hạ thường đi cùng nhau. Lúc thì ra căn tin, lúc lại cùng về sau giờ học, thỉnh thoảng còn thấy Duy đưa cô ôn tập trong thư viện.

“Chắc họ đang hẹn hò đấy!” – ai đó nói nhỏ.

Minh Hạ nghe loáng thoáng, tim đập mạnh, nhưng Duy thì chỉ mỉm cười.

– Kệ họ đi. Anh chỉ quan tâm mỗi người trước mặt thôi.

– Nhưng người ta nói nhiều lắm…

– Thì cứ để họ nói. Mình có làm gì sai đâu.

Câu nói ấy khiến Hạ im lặng một lúc lâu. Cô nhận ra, anh có một sự tự tin rất tự nhiên – không phải kiểu ngạo mạn, mà là cảm giác vững vàng, khiến người khác muốn dựa vào.

Chiều hôm đó, họ ngồi học cùng nhau trong thư viện. Gió thổi qua khung cửa, mang theo hương nắng. Minh Hạ cúi đầu chép bài, tóc rơi xuống má, vài sợi khẽ lướt qua trang giấy.

Duy nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng. Anh muốn đưa tay vén tóc cho cô, nhưng lại dừng lại giữa chừng.

– Sao anh nhìn em mãi thế? – cô hỏi khẽ, không ngẩng đầu.

– Vì anh muốn chắc là em đang thật sự ở đây, chứ không phải mơ.

Cô cắn môi, tim khẽ nhói. Câu nói ấy vừa ngọt vừa dại khờ.

Bức ảnh kỷ niệm

Cuối tuần, trường tổ chức hội chợ sinh viên. Cả khuôn viên ngập tiếng nhạc và màu sắc. Hạ không định đi, nhưng Duy lại kéo cô ra:

– Không được trốn. Anh muốn dẫn em đi chơi.

– Em không thích nơi đông người lắm…

– Thì cứ coi như em đi cùng anh thôi. Không ai để ý đâu.

Anh đưa cho cô một chiếc vòng cổ tay giấy màu xanh lam – dấu hiệu của “cặp đôi tham gia cùng nhau.” Cô ngẩn người nhìn nó, khẽ hỏi:

– Anh làm gì thế?

– Đánh dấu chủ quyền. – Anh nháy mắt – Đùa thôi, là để vào khu trò chơi miễn phí.

Cô bật cười. Tiếng cười ấy khiến Duy khựng lại. Đã lâu rồi, anh mới nghe cô cười thoải mái đến vậy.

Họ chơi ném vòng, thử thách trúng thưởng, cùng ăn bánh crepe và chụp ảnh trong gian chụp hình tức thì.

Trong tấm ảnh, Hạ mím môi cười còn Duy nghiêng đầu nhìn cô. Ảnh ra, cô định lấy một tấm, nhưng anh nói:

– Em giữ hết đi. Anh có ảnh trong tim rồi.

– Anh nói như trong phim vậy.

– Thì cuộc đời cũng là một bộ phim, chỉ cần em chịu là nữ chính thôi.

Cô bật cười khẽ, nhưng lòng lại mềm nhũn.

Ghen đầu đời

Khi họ đang chuẩn bị rời hội chợ, một bạn nữ khác chạy tới gọi to:

– Duy! Tối nay nhóm mình có tiệc nhỏ, cậu đi không?

Cô gái đó – Quỳnh – là bạn thân cùng lớp của Duy, nổi tiếng xinh xắn và năng động. Cô ấy liếc nhìn Minh Hạ một chút, rồi mỉm cười nhẹ:

– Cả bạn này nữa nhé, Hạ đúng không?

– Ờ... mình không chắc… – Hạ ấp úng.

– Đi đi, vui mà. – Duy nói, nhưng rồi nhận ra ánh mắt cô hơi cụp xuống. Anh khẽ im.

Tối đó, Hạ không đi. Cô về phòng sớm, mở laptop nhưng chẳng tập trung nổi. Tin nhắn Duy đến lúc hơn chín giờ:

“Anh xin lỗi, lúc nãy không khéo. Anh về rồi.”

Cô đáp lại sau một hồi:

“Không sao. Em chỉ hơi mệt.”

“Nếu em buồn, anh sẽ kể chuyện cười cho nghe.”

“Anh không cần phải làm gì cả.”

Duy im lặng một lúc lâu, rồi gửi thêm một tin:

“Anh chỉ muốn em biết, dù ở đâu, anh vẫn nghĩ về em trước tiên.”

Cô đặt điện thoại xuống, ngón tay khẽ run. Một nụ cười mỏng xuất hiện, dịu dàng như nắng muộn.

Buổi chiều tĩnh lặng

Ngày hôm sau, Hạ ra công viên nhỏ sau trường, nơi có hàng cây điệp vàng rơi đầy lối. Cô ngồi xuống ghế, lấy cuốn sổ phác thảo ra vẽ. Những nét chì lặng lẽ hình thành gương mặt ai đó.

– Em vẽ anh à? – Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Cô giật mình, vội che cuốn sổ lại: – Không có!

– Cho anh xem.

– Không.

– Vậy anh đoán nhé. – Anh cười, tiến lại gần – Chắc chắn là anh rồi.

– Ai nói vậy…

– Ánh mắt em nói.

Cô lườm anh, cố kìm nụ cười. Duy ngồi xuống bên cạnh, hơi nghiêng người để nhìn rõ hơn bức vẽ. Anh không cười nữa, mà chỉ im lặng thật lâu.

– Em vẽ giỏi thật. Cả cảm xúc cũng giống.

– Giống?

– Giống anh đang nhìn em bây giờ.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Tiếng gió thổi qua tán cây, lá rơi xuống vai họ. Hạ khẽ quay đi, nhưng Duy vẫn nhìn cô, ánh mắt không giấu được tình cảm.

– Anh nói thật đấy. Em không cần cố gắng làm gì cả, chỉ cần là em, thế này thôi… là đủ rồi.

Lần đầu tiên, cô không trốn tránh. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh nắng xuyên qua hàng cây, rơi lên gương mặt họ, vàng như mộng.

– Em… cũng thích anh.

Duy hơi sững người. Một giây, hai giây, rồi anh bật cười khẽ, giọng run nhẹ:

– Anh nghe nhầm không?

– Anh nghe đúng rồi đấy.

Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ nắm lấy tay cô.

Giữa mùa nắng dịu, họ ngồi bên nhau, không cần lời nào khác. Mọi thứ dường như đã đủ – chỉ là hai người, một buổi chiều, và một tình cảm trong trẻo vừa mới chớm nở.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×