Biệt thự nhà họ Trần sừng sững, toát lên vẻ bề thế ngay từ cánh cổng sắt nặng nề với những họa tiết uốn lượn tinh xảo, và khu vườn được cắt tỉa công phu, xanh mướt như một ốc đảo giữa lòng thành phố. Linh đứng lặng trước cánh cổng ấy, tay nắm chặt quai ba lô đã sờn cũ, lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Cô chưa từng bước vào một ngôi nhà nào lớn đến thế – mỗi ô cửa kính trong suốt phản chiếu ánh nắng rực rỡ như đang phơi bày một thế giới khác biệt, nơi mà một người như cô, một cô gái quê mùa nghèo khó, chỉ là chiếc bóng thoáng qua, một vật trang trí vô hình trong không gian xa hoa lộng lẫy.
Dì Hương nhìn Linh bằng ánh mắt pha trộn giữa sự thương cảm và chút gì đó gọi là kỳ vọng. Dì nhấn chuông. Cánh cổng sắt nặng nề tự động từ từ mở ra, không một lời chào đón, không một cái nhìn cảm thông, chỉ có tiếng kim loại nặng nề cọt kẹt như một lời cảnh báo. Một bà quản gia dáng vẻ nghiêm khắc xuất hiện, mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt lạnh lùng không một nếp nhăn. Ánh mắt bà lướt qua Linh, từ đầu đến chân, như quét một món đồ đang kiểm tra chất lượng, đánh giá xem cô có "đủ tiêu chuẩn" để bước qua cánh cổng quyền lực này hay không.
“Con bé này à?” bà quản gia hỏi, giọng khô khan, không chút cảm xúc.
“Phải,” dì Hương đáp, giọng có phần hơi rụt rè, “nó làm được việc, lại ngoan hiền. Nhà có thiếu người, cho nó thử vài tuần xem sao. Cháu tôi nó thật thà lắm.” Dì cố gắng giới thiệu Linh một cách tốt đẹp nhất.
Bà quản gia gật nhẹ đầu, không biểu lộ thêm cảm xúc nào. “Chủ và phu nhân cùng hai cô tiểu thư đi du lịch nước ngoài cả nhà rồi. Chỉ còn cậu chủ ở lại. Nhưng con bé nhớ cho rõ: tuyệt đối không được làm ồn ào, không được vào phòng riêng khi chưa được gọi. Cậu Khánh ghét bị làm phiền.” Giọng bà nhấn mạnh từng từ, như thể đang khắc ghi những quy tắc thép vào tâm trí Linh.
Cậu Khánh? Linh chưa kịp hỏi thêm thì bà quản gia đã quay lưng, dáng đi thẳng tắp, lạnh lùng bước vào trong. Dì Hương nhanh chóng dúi vào tay Linh một cái túi nhỏ đựng ít tiền lẻ và vài vật dụng cá nhân đơn sơ.
“Cố gắng lên cháu,” dì nói nhỏ, giọng dịu dàng hơn hẳn khi không có bà quản gia ở đó. “Làm ở đây vài năm, nếu ngoan ngoãn và chịu khó, thì cuộc đời cháu sẽ khác. Cháu có thể lo cho mẹ, có thể thoát khỏi cái nghèo.”
Khác như thế nào? Linh không dám hỏi. Cô biết mình không có quyền đặt câu hỏi. Cô chỉ có thể gật đầu và cúi thấp. Trong sâu thẳm tâm hồn, một tia hy vọng vẫn le lói, một niềm tin mơ hồ rằng cánh cửa này sẽ mở ra một lối thoát, một tương lai khác cho mẹ cô và chính bản thân cô.
Căn phòng dành cho người giúp việc nằm khuất phía sau vườn, tách biệt hoàn toàn với tòa biệt thự chính. Nó nhỏ và đơn sơ, chỉ có một chiếc giường cũ, một tủ quần áo nhỏ và một bàn gỗ mộc mạc. Nhưng Linh vẫn thấy mừng thầm, bởi nó sạch sẽ hơn bất kỳ nơi nào cô từng ở, sạch hơn căn nhà dột nát của cô ở quê rất nhiều. Linh cẩn thận sắp xếp đồ đạc, gấp quần áo ngay ngắn từng li từng tí một, rửa mặt cho tỉnh táo rồi không chần chừ bắt tay ngay vào việc. Cô lau nhà, chùi bếp, giặt khăn, dọn dẹp từng ngóc ngách như thể muốn xóa đi cảm giác lạc lõng, muốn hòa mình vào cái không gian quá xa hoa này. Cô làm việc không ngừng nghỉ, như một con ong chăm chỉ, để quên đi nỗi nhớ nhà, nỗi lo lắng cho mẹ và cảm giác cô đơn đang dần xâm chiếm.
Chiều xuống, biệt thự chìm vào một sự vắng lặng đáng sợ. Mọi thứ quá yên tĩnh, đến mức tiếng chổi của Linh kéo trên nền đá cũng vang lên rợn rợn, khiến cô có cảm giác như mình đang ở trong một ngôi nhà không người, một lâu đài bị bỏ hoang. Bà quản gia giao nhiệm vụ cho cô nấu cơm tối cho "cậu chủ". Linh lúng túng mở từng ngăn tủ, không quen với bếp gas sáng bóng, chiếc máy hút mùi hiện đại, hay những loại gia vị đắt tiền được bày la liệt trong bếp. Cô vốn chỉ quen với bếp củi, với những món ăn đạm bạc. Mỗi thứ ở đây đều khiến cô choáng ngợp và lạc lõng.
Khoảng bảy giờ tối, Linh mang mâm cơm đã chuẩn bị lên, gõ nhẹ cửa phòng cậu chủ. Không có tiếng trả lời. Cô đứng đợi một lúc, không gian im ắng đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Linh đang định quay đi vì nghĩ cậu chủ không có ở nhà, hoặc đã ngủ quên, thì cánh cửa bất ngờ bật mở, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng đủ để khiến Linh giật mình.
Một chàng trai trong chiếc áo sơ mi đen cài hờ vài cúc trên ngực, để lộ xương quai xanh nam tính, tóc rối nhẹ và ánh nhìn sắc lạnh như dao găm đứng trước mặt cô. Anh ta cao hơn Linh rất nhiều, dáng người thanh mảnh nhưng ẩn chứa một sức hút khó cưỡng. Anh ta không giống bất kỳ ai Linh từng thấy ở quê cô – khuôn mặt anh ta đẹp đến mức khiến người ta ngợp thở, một vẻ đẹp pha trộn giữa sự lạnh lùng và kiêu ngạo, như thể cả thế giới này chẳng có gì khiến anh ta quan tâm, chẳng có gì xứng đáng với ánh mắt của anh.
“Cô là ai?” giọng anh trầm và khô khốc, không chút thân thiện, như thể Linh là một kẻ đột nhập.
“Dạ… em tên Linh, là người giúp việc mới ạ…” Linh lắp bắp trả lời, đôi mắt cô vội vã cúi xuống, tránh né ánh nhìn sắc lạnh của anh.
Anh ta đảo mắt, liếc nhanh qua mâm cơm trên tay Linh. “Cô nấu?”
“Dạ… vâng.”
Không nói thêm bất kỳ lời nào, anh ta cầm lấy đôi đũa, ngồi xuống bàn ăn trong phòng, không nhìn cô thêm một lần nào nữa. Cứ như Linh không hề tồn tại trong không gian này vậy. Linh lặng lẽ lùi ra, đóng cửa thật khẽ, nhẹ nhàng đến mức không tạo ra một tiếng động nhỏ nào. Trái tim cô vẫn còn đập mạnh trong lồng ngực, một cảm giác vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên xen lẫn. Đó là lần đầu tiên cô đối diện với Duy Khánh – người mà sau này sẽ thay đổi cả cuộc đời cô, dù theo cách đau đớn nhất, dù theo cách cô không thể nào ngờ tới.
Duy Khánh là con trai duy nhất của chủ tịch một tập đoàn bất động sản lớn, một "cậu ấm" sinh ra đã ngậm thìa vàng, quen với cuộc sống nhung lụa và sự nuông chiều. Cha mẹ anh và cả hai người chị đều là những người của công việc, của những chuyến đi xa hoa và những bữa tiệc tùng thâu đêm. Họ thường xuyên vắng nhà, đi du lịch nước ngoài dài ngày – như thường lệ vào dịp cuối năm, họ lại bỏ lại căn biệt thự trống trải cho anh, cùng một bà quản gia và vài người giúp việc. Nhưng Duy Khánh nổi tiếng khó tính, ưa yên tĩnh đến mức kỳ lạ, và đặc biệt là nổi tiếng ăn chơi trác táng. Vì thế, gần như không ai chịu nổi quá một tháng khi làm việc cho anh ta. Họ đến rồi đi, như những bóng ma vụt qua cuộc đời Duy Khánh.
Linh là một trường hợp đặc biệt. Bà quản gia chỉ tuyển cô vì lỡ hứa với dì Hương, một phần cũng vì nghĩ rằng “con bé nhà quê” này sẽ sợ sệt mà ngoan ngoãn, dễ bảo hơn những người giúp việc thành phố đã từng làm ở đây. Bà quản gia tin rằng sự ngây thơ, khờ khạo của Linh sẽ là lợi thế.
Nhưng trái với suy nghĩ ấy, Linh không chỉ ngoan ngoãn mà còn làm việc chăm chỉ, cẩn thận và lặng lẽ đến mức khó tin. Cô dọn dẹp không một tiếng động, di chuyển nhẹ nhàng như một chiếc bóng, không gây phiền phức, không tò mò những chuyện không liên quan đến mình. Cô tuyệt đối không lén nhìn cậu chủ, càng không dám bén mảng tới khu vực riêng biệt của anh – nơi mà cô biết, là ranh giới bất khả xâm phạm. Linh làm việc như một cái máy, chỉ biết làm và làm, cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao một cách hoàn hảo nhất, bởi cô biết, đây là cơ hội duy nhất của cô và mẹ.
Duy Khánh dường như không để ý đến sự hiện diện của cô, hoặc nếu có, anh cũng không biểu lộ ra ngoài. Anh vẫn sống cuộc sống của riêng mình, tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh. Anh thường thức đến sáng, ngủ vùi suốt cả ngày, và thường xuyên vắng mặt cả ngày trời, chỉ trở về nhà khi trời gần sáng – hơi rượu nồng nặc vương vất theo từng bước chân, mùi nước hoa lạ thoang thoảng từ quần áo, và bước chân loạng choạng lướt qua Linh đang cặm cụi lau sàn nhà. Anh không bao giờ nói chuyện với cô, thậm chí còn không nhìn cô. Linh chỉ là một phần của đồ vật trong nhà, một chiếc bóng vô hình.
Linh không biết vì sao một người đàn ông đẹp đến vậy, một người sinh ra đã có tất cả, lại luôn hiện diện như một bóng ma giữa đời mình – vừa xa lạ, vừa đáng sợ, nhưng cũng khiến cô khó lòng rời mắt mỗi khi anh lướt qua. Có lẽ vì anh quá khác biệt, quá xa vời so với thế giới của cô. Anh là hiện thân của một cuộc sống mà Linh chỉ có thể mơ ước.
Một tuần trôi qua trong im lặng đáng sợ. Linh cứ ngỡ cuộc sống của mình sẽ cứ thế mà trôi đi trong sự bình lặng, trong những công việc lặp đi lặp lại hàng ngày. Nhưng Linh không ngờ, sự im lặng ấy lại là sự dồn nén trước một cơn bão lớn, một điềm báo về những điều sắp sửa xảy ra. Cô đang từng bước, từng bước tiến gần hơn đến mép vực của định mệnh – nơi một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ khiến cả phần đời sau của cô trở nên tăm tối, một sai lầm mà cô sẽ phải trả giá bằng tất cả những gì mình có.
Một đêm muộn, tiếng xe ô tô gầm rú xé tan màn đêm tĩnh mịch của biệt thự. Duy Khánh trở về từ quán bar, dáng đi loạng choạng, hơi thở phả ra mùi rượu nồng nặc. Ánh mắt anh vẩn đục trong men rượu, chiếc cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, chiếc áo khoác hàng hiệu vắt hờ trên vai, như một sự bất cần cố hữu. Linh đang rửa ly trong bếp, giật mình khi nghe tiếng cửa bật mạnh, rồi tiếng bước chân nặng nề, lảo đảo tiến vào bếp.
“Lấy cho tôi cốc nước,” anh khàn giọng ra lệnh, không cần nhìn xem ai đang đứng đó, cũng không buồn quay mặt lại.
“Dạ…” Linh giật mình, vội vàng tắt vòi nước.
Cô rót nước vào ly, hai tay run nhẹ, cố giữ bình tĩnh khi bàn tay anh bất ngờ vươn tới, giữ lấy cổ tay cô. Da thịt Linh cảm thấy nóng ran khi ngón tay lạnh ngắt của anh chạm vào. Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau – một ánh nhìn say và rối loạn, đầy dục vọng ẩn giấu từ Duy Khánh, còn một ánh nhìn hoảng sợ, ngây thơ từ Linh. Trong đôi mắt Linh là sự bất ngờ, pha lẫn một chút tò mò nhưng phần lớn là sợ hãi.
Duy Khánh buông tay, cầm lấy ly nước, ngửa cổ uống cạn một hơi. Linh vẫn đứng đó, bất động, trái tim đập như trống bỏi.
“Cô tên gì nhỉ?” Giọng anh dịu lại, một chút nhẹ nhàng hiếm hoi, như thể vừa nhớ ra sự hiện diện của cô, nhớ ra cô là một con người chứ không phải một vật thể vô tri.
“Dạ… Linh.”
“Nhà quê hả?” Anh nhếch mép, một nụ cười nửa vời, nửa giễu cợt.
“Dạ…” Linh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô cảm giác có gì đó không ổn đang rình rập dưới lớp vỏ bọc bình yên giả tạo của căn nhà này, một nguy hiểm tiềm ẩn đang dần lộ diện.
Anh gật gù, nửa cười nửa mỉa mai. “Nghe nói gái nhà quê hay ngoan, hay chịu đựng…” Giọng Duy Khánh càng lúc càng trầm xuống, ẩn chứa một ý nghĩa mà Linh chưa thể hiểu hết, nhưng lại khiến cô rợn người.
Linh vẫn cúi đầu, không dám phản ứng. Cô biết mình không có quyền phản kháng – không phải trong ngôi nhà này, không phải khi cô là kẻ thấp bé nhất, là người đang cầu xin một cơ hội để tồn tại. Cô chỉ là một người giúp việc, một cô bé nhà quê không nơi nương tựa, không có quyền lực, không có tiếng nói.
Và cô cũng không thể biết, chính đêm đó – Duy Khánh sẽ tiếp tục ra ngoài uống đến quên cả lối về, và khi quay trở lại căn biệt thự lạnh lẽo, mang theo trong người không chỉ men rượu say túy lúy, mà cả cơn thú tính không kiểm soát, một dục vọng đen tối sẽ nhấn chìm cuộc đời Linh vào bóng tối.
Số phận đã bắt đầu đặt từng mảnh ghép cho bi kịch, những mảnh ghép nhỏ bé nhưng định mệnh, để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh về sự hủy diệt, về một tương lai mà Linh không thể nào tưởng tượng nổi. Cánh cửa biệt thự tưởng chừng là hy vọng, giờ đây lại chính là cánh cửa của địa ngục đang mở ra.