trói buộc

Chương 3: Đêm định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, trời không trăng. Những cơn gió mùa luồn lách qua từng khe cửa, mang theo hơi lạnh buốt sống lưng. Căn biệt thự vẫn yên ắng như mọi khi, chỉ có ánh đèn ở phòng khách hắt ra từ lối hành lang dài. Linh vừa dọn xong bếp, tay chân mỏi rã rời, đang định quay về phòng nghỉ thì tiếng cổng sắt bật mở.
Tiếng xe thể thao rú lên, chệch choạc đỗ lại trước sân. Một bóng dáng cao lớn lảo đảo bước xuống — Duy Khánh. Áo sơ mi nhàu nhĩ, hai cúc trên cổ bung ra, tóc rối bời, hơi rượu nồng nặc xộc vào không khí từ khoảng cách vài mét.
Linh giật mình, định bước tránh sang một bên. Nhưng chưa kịp quay đi, Khánh đã ngẩng đầu nhìn thấy cô — đôi mắt đục ngầu ánh men, và một nụ cười nhếch mép kỳ lạ.
“Vẫn chưa ngủ à… cô giúp việc ngoan?”
Giọng anh kéo dài, đầy mỉa mai và không tỉnh táo. Linh cúi đầu, toan lùi bước.
“Em… em dọn xong rồi. Em về phòng.”
“Khoan.”
Anh lảo đảo tiến lại gần. Linh bất giác siết chặt tay vào vạt áo. Có điều gì đó trong bước đi của Khánh khiến cô không yên. Lạ hơn mọi lần. Đêm nay anh không chỉ say — mà còn có thứ gì đó khác… nguy hiểm hơn.
“Lấy cho tôi ly nước,” anh nói, giọng khàn khàn.
“Dạ.”
Linh vội bước vào bếp, rót ly nước mát, mang ra, tay run nhẹ.
Khánh cầm ly nước, không uống ngay. Anh nhìn cô chằm chằm — ánh mắt lạ lẫm, u ám, như muốn xuyên thấu người đối diện.
“Cô tên gì nhỉ? Linh phải không?”
“Dạ…”
“Nhà quê, đúng không?”
Linh gật đầu.
Khánh đột ngột bật cười, một tràng cười ngắn nhưng đầy châm chọc. Anh nhấp một ngụm nước, sau đó đặt ly xuống bàn thật mạnh. “Cô biết không… mấy đứa con gái như cô — giả ngây thơ, nhưng trong mắt đàn ông… chỉ là món đồ.”
Linh sững người. Những lời ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng ít ỏi mà cô gìn giữ.
“Em không hiểu...”
“Không hiểu à?” Khánh tiến thêm một bước, ánh mắt tối sầm. “Để tôi dạy cho hiểu.”
Trước khi Linh kịp lùi bước, Khánh đã nắm lấy cổ tay cô — lần này không nhẹ nhàng như những lần thoáng qua trước đó, mà là một cái siết thô bạo. Cô vùng vẫy, kinh hãi.
“Cậu chủ… buông ra… em không…”
“Im đi.”
Giọng anh lạnh đến rợn người. Mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi nước hoa đàn bà — tất cả quyện lại khiến Linh nghẹt thở. Cô bị kéo lê về phía phòng khách, nơi ánh đèn mờ và chiếc sofa dài hiện ra như cái bẫy khổng lồ.
“Em không muốn… đừng mà… làm ơn… đừng…”
Nhưng lời cầu xin của cô tan biến trong không khí, như chưa từng có ai nghe thấy. Khánh không còn là một người đàn ông, mà là một con thú bị men rượu điều khiển. Hắn đè lên cô — dễ dàng như bẻ gãy một cánh chim mỏng.
Không khí trong phòng khách đặc quánh lại — một loại im lặng đáng sợ, ngột ngạt hơn cả tiếng gào.
Tay Linh bị bẻ quặt sau lưng, chiếc chăn mỏng nơi vai bị xé toạc chỉ trong một giây, như thể cô chỉ là một món đồ không còn giá trị. Dưới ánh đèn vàng mờ, cơ thể mảnh khảnh của cô run rẩy như cọng lúa giữa cơn giông, quần áo bị kéo tuột từng mảnh, để lộ làn da trắng tái, hằn vết bầm từ những cú siết mạnh bạo của người đàn ông đang ở trên.
“Đừng… xin anh…” – tiếng nói cô nấc nghẹn, gần như mất giọng.
Khánh không nghe. Không phải vì anh ta không thể, mà vì anh ta không còn muốn nghe gì nữa. Anh đang ở trong một cơn mê – thứ say trộn lẫn giữa rượu mạnh, dục vọng và cái khát cảm giác chiếm hữu. Mùi da thịt thật thà ấy, sự vùng vẫy yếu ớt kia… chỉ càng kích thích bản năng săn mồi trong anh bùng lên dữ dội hơn.
Anh cắn vào cổ cô – không nhẹ nhàng – mà là như đánh dấu. Răng lướt qua làn da mềm, để lại vết hằn ửng đỏ. Linh giật nảy người, cả người co rúm lại, nhưng càng vùng vẫy, càng khiến thân thể cô bị dìm sâu hơn vào ghế sofa lạnh ngắt.
Một bàn tay lần dọc từ xương quai xanh gầy guộc xuống vòng eo gầy nhom — những nơi đáng ra chỉ thuộc về người cô yêu thương. Giờ đây bị khám phá một cách phũ phàng, đầy cưỡng ép.
“Anh đang làm gì… xin đừng… đừng mà… em chưa bao giờ…”
Khánh khựng lại nửa giây — đôi mắt lờ mờ trong cơn say thoáng qua một tia ngạc nhiên. Nhưng rồi anh nhếch mép.
“Chưa? Tốt.”
Và rồi, không một lời xin lỗi, không một ánh mắt hối hận — anh xé toạc mọi ranh giới.
Linh hét lên một tiếng câm lặng khi cơ thể cô bị xuyên phá lần đầu tiên, không dịu dàng, không chờ đợi, không cảm xúc. Chỉ là nỗi đau rách toạc giữa hai chân, một cơn co thắt bản năng khiến nước mắt cô trào ra không kịp ngăn.
Anh lấn sâu từng chút một — không vội, không chậm — như thể tận hưởng sự giãy giụa yếu ớt của cô gái dưới thân mình. Bên tai là tiếng thở gấp, tiếng nức nở, và tiếng câm lặng của một trái tim đang nứt vỡ.
“Đau quá… em xin… tha cho em… đừng…”
Nhưng không những hắn không dừng lại mà còn từng nhịp va chạm ngày một mạnh hơn, sâu hơn. Mùi thơm da thịt của một cô gái vừa mới lớn, sự khít chặc ở nơi chưa từng có người chạm đến của cô khiến hắn khoan khoái. Hắn càng thúc mạnh, càng đi sâu, từng đợt sóng dục vọng tràn qua cơ thể cô, không phải theo cách ngọt ngào như những truyện tình mơ mộng, mà là cơn bão phá hủy, cướp trắng cả phần hồn còn lại.
Khánh ghì chặt hai cổ tay cô lên đỉnh đầu, miệng cắn dọc vai, tiếng thở nặng nề, những cú thúc không ngừng nghỉ như đang cố xóa đi mọi kháng cự của đối phương. Linh đau đến choáng váng, cả người như tách khỏi thể xác, như thể đây không còn là cô nữa.
Một lần. Rồi lần thứ hai. Mỗi nhịp là một lần đánh dấu, cưỡng đoạt và xóa nhòa.
Cuối cùng, anh dừng lại, thở hổn hển. Linh nằm bất động dưới thân anh, hai mắt mở to, đẫm nước, không còn sức để gào khóc, không còn lời nào để nói. Cô đã chết — không phải về thể xác — mà là phần hồn trong cô, đã bị chôn sống ngay khoảnh khắc ấy.
Khánh đứng dậy, mặc lại áo, không quay đầu nhìn. Anh chỉ để lại một câu:

“Cô có thể cầm tiền và cút. Hoặc ở lại, nếu thấy hứng thú.”
Cô ngắt liệm lúc nào không biết. Cơn đau âm ỉ kéo Linh tỉnh. Trần nhà mờ mịt, ánh đèn vàng từ lối hành lang len vào qua khe cửa khép hờ. Không gian tĩnh lặng một cách lạ thường — thứ yên lặng lạnh lẽo, chẳng khác gì nấm mồ.
Toàn thân cô ê ẩm, mỗi lần nhúc nhích là một lần đau rát như bị kéo toạc ra từ bên trong. Phía dưới bụng vẫn còn âm ỉ nhức, giữa hai chân nhớp nháp thứ chất dịch lẫn máu — dấu vết còn sót lại sau một đêm bạo lực tàn nhẫn.
Không mảnh vải nào che thân. Chăn rơi dưới sàn, quần áo bị xé vứt tứ tung. Linh cuống cuồng kéo lấy tấm mền, cuốn quanh người, run rẩy như thể muốn trốn khỏi chính làn da mình.
Từng giây trôi qua như hành xác. Cô ép mình ngồi dậy, chống tay lên thành sofa, bấu vào da thịt để giữ tỉnh táo. Nhưng trái tim thì đã vỡ vụn.
Trên bàn, một xấp tiền rối nát nằm vênh váo như lời khinh miệt cuối cùng. Cô không cần nhìn cũng biết đó là “phần thưởng” mà Khánh để lại – như trả giá cho một đêm hoang thú, như thứ phí mặc định dành cho một “con đàn bà”.
Linh bước chân trần xuống sàn, khập khiễng lượm từng mảnh quần áo. Mỗi động tác đều đau, không chỉ nơi thân thể bị xâm phạm, mà ở trong tâm hồn – nơi giờ đây đã trống rỗng.
Cô không dám soi gương.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt của mình.
Sợ nhìn thấy một Linh đã chết — người con gái quê mùa, ngây thơ, từng có ước mơ chữa bệnh cho mẹ, từng tin rằng cố gắng sẽ đổi đời.
Cô chỉ còn lại mình, và sự thật nghiệt ngã: cô vừa bị cưỡng hiếp. Bởi người mà cô không có quyền chống lại.
Không ai đến cứu cô. Không ai nghe thấy.
Cô biết — từ giờ trở đi, không còn đường lui.
Đêm ấy, Linh đã mất đi không chỉ trinh tiết — mà cả niềm tin cuối cùng vào con người.
Sau đó, mọi thứ là một khoảng trống. Linh không biết mình nằm bất động bao lâu. Chỉ biết khi mở mắt, chiếc đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng. Căn phòng vẫn sáng đèn, tĩnh lặng đến đáng sợ. Khánh đã rời đi. Trên chiếc bàn bên cạnh là một xấp tiền — rối nát, nhàu nhĩ, như chính cô lúc này.
Linh quấn lấy chiếc chăn mỏng, thân thể đau nhức, tâm trí trống rỗng. Đôi mắt ráo hoảnh, đến cả khóc cũng không còn sức.
Cô nhìn đống tiền, rồi nhìn xuống chính mình — những vết bầm tím đỏ lên trên cánh tay, dấu tay in hằn trên đùi. Máu. Và một thứ gì đó ẩm ướt, nhớp nháp.
Cô đã không còn là cô.
Lúc đó, cửa bật mở. Duy Khánh quay lại, mặc áo sơ mi mới, tóc vẫn còn ướt vì vừa tắm. Ánh mắt anh lạnh lùng, vô cảm, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là cơn gió thoảng.
“Cầm lấy tiền. Đi đi. Tôi không thích phiền phức.”
“Anh…” Linh thì thào, giọng vỡ vụn.
“Cô không phải người đầu tiên. Cũng sẽ không phải người cuối cùng.”
Linh nắm chặt chiếc chăn quanh người, run rẩy, từng câu chữ của Khánh như đóng đinh vào tâm khảm.
“Ra khỏi nhà tôi. Ngay.”
Anh chỉ tay ra cửa.
Không còn lựa chọn nào khác. Linh gượng đứng dậy, nhặt ba lô, lặng lẽ bước ra khỏi cánh cổng biệt thự trong đêm đen, máu vẫn chảy giữa hai chân, áo rách, và thân thể lạnh buốt.
Thành phố về khuya vắng lặng. Không có ai để cô gọi. Không có nơi nào để cô quay về. Không có tiếng nào bênh vực cho cô.
Chỉ có tiếng gió rít qua mái ngói — như lời chế giễu của số phận.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.