Khói từ vụ nổ vẫn còn ám trên quần áo, mùi thuốc nổ lẫn mùi thịt cháy cứa sâu vào khứu giác. Quân ngồi bất động trong căn phòng thẩm vấn bỏ trống, đôi mắt vô hồn. Trước mắt anh vẫn là khoảnh khắc Lâm nhìn anh lần cuối – ánh mắt bình thản nhưng kiên quyết, như chấp nhận số phận thay cho anh.
Trong đầu Quân vang vọng tiếng cười của hung thủ: “Ngươi sẽ mất tất cả.”
Bị cô lập
Cánh cửa bật mở. Đại tá Tân bước vào, ánh mắt giận dữ pha lẫn lạnh lẽo.
“Quân, cậu có biết cậu vừa làm gì không? Thiếu tá Lâm chết ngay trong vụ cậu tự ý hành động. Cậu còn mặt mũi nào nhìn đồng đội?”
Quân nắm chặt tay, giọng khàn đặc: “Tôi không có lựa chọn. Hắn ép tôi phải quyết định. Tôi… tôi không thể cứu anh ấy.”
“Không thể cứu?” Tân đập bàn, gằn giọng. “Cậu biết tin gì đang lan ra không? Người ta nói cậu cố tình để Lâm chết để chạy theo dấu hung thủ. Người ta nói cậu chỉ quan tâm trò chơi của mình. Đội điều tra này không còn chỗ cho cậu nữa.”
Quân im lặng. Anh biết biện minh cũng vô ích. Mọi ánh mắt trong sở cảnh sát giờ đều nhìn anh như kẻ mang điềm gở. Anh đã mất Lâm – đồng đội cuối cùng tin tưởng anh – và giờ anh mất luôn cả lực lượng.
Lời mời từ bóng tối
Đêm đó, Quân lang thang một mình trên cầu vượt, nhìn ánh đèn xe nối dài vô tận. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy mình đã kiệt sức, sắp buông xuôi.
Một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ dừng lại bên lề. Cửa mở. Lê Đức Long bước ra, dáng vẻ ung dung như thể đã chờ anh từ lâu.
“Người ta đuổi anh ra khỏi sở rồi, đúng không?” Long cười nhạt, nhả khói xì gà. “Tôi nói rồi mà. Công lý của cảnh sát chỉ là trò hề. Giờ anh chẳng còn gì cả, ngoài tôi.”
Quân nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt đỏ ngầu: “Tôi không cần ông. Tôi chỉ cần bắt được hắn.”
Long nhướng mày: “Vậy thì chúng ta giống nhau. Tôi cũng chỉ cần giết hắn. Nghe này, Quân, một mình anh không làm được đâu. Tôi có tai mắt trong từng con hẻm, từng quán bar, từng container ở cảng. Nếu anh muốn cơ hội duy nhất, anh phải hợp tác với tôi. Còn nếu không… anh sẽ chết trong vô vọng, như đồng đội anh thôi.”
Những lời ấy đâm thẳng vào trái tim Quân. Anh biết Long đang lợi dụng mình, nhưng cũng biết đó là sự thật. Một mình, anh không đủ sức đối đầu một kẻ luôn đi trước một bước.
Màn thách thức mới
Ngay lúc đó, điện thoại Quân rung lên. Một tin nhắn hiện ra:
“Quân – mày đã mất bạn. Giờ mày sẽ mất thành phố. Nửa đêm nay, chợ trung tâm.”
Quân và Long lập tức lao đến.
Khi họ đến nơi, khung cảnh khiến tất cả chết sững. Giữa chợ trung tâm, hàng chục con lợn treo ngược bị mổ bụng, máu loang đỏ sàn. Nhưng giữa đám xác động vật, lại có một thi thể người bị treo lẫn vào, trên trán khắc ký hiệu méo mó.
Người chết là một phóng viên trẻ – kẻ từng đưa tin về vụ thảm sát gần đây. Cái chết của anh ta như một lời cảnh cáo: bất kỳ ai dám nhắc đến hung thủ đều sẽ chết.
Dân chúng tụ tập, la hét, hoảng loạn. Điện thoại quay video chớp nháy, hình ảnh lan truyền trên mạng xã hội chỉ trong vài phút.
“Thành phố sẽ nổ tung mất,” Long thì thầm, ánh mắt tối sầm.
Quân siết chặt khẩu súng, bàn tay run rẩy. Hắn – kẻ mang mặt nạ trắng – đã không còn giết trong bóng tối. Hắn biến cả thành phố thành sân khấu công khai cho trò chơi máu.
Cuộc đối thoại trong đêm
Sau khi rời hiện trường, Quân và Long ngồi trong một quán rượu kín đáo. Ánh đèn vàng hắt xuống bàn gỗ loang lổ.
Long nâng ly, giọng trầm: “Thấy chưa, Quân? Giờ cả cảnh sát lẫn xã hội đen đều bất lực. Chỉ còn anh và tôi. Chúng ta không còn là cảnh sát và tội phạm nữa. Chúng ta là những kẻ sống sót trong một trò chơi.”
Quân nhìn hắn, ánh mắt u ám: “Tôi sẽ bắt hắn, dù phải trả giá bằng cả mạng sống. Nhưng nhớ rõ, Long, khi mọi chuyện kết thúc… đến lượt ông.”
Long cười khàn, cụng ly: “Tôi mong chờ ngày đó. Nhưng trước hết, hãy cùng nhau kết thúc con quỷ kia.”
Kết thúc chương
Đêm, Quân trở về căn hộ nhỏ. Anh ngồi trong bóng tối, khẩu súng đặt trên bàn. Ngoài kia, tiếng còi xe, tiếng gió rít qua ô cửa, và đâu đó, tiếng cười khàn đục của hung thủ như vang vọng trong đầu.
Anh đã mất đồng đội, mất niềm tin, mất cả chỗ đứng trong lực lượng. Chỉ còn lại một con đường duy nhất: lao sâu vào bóng tối, hợp tác với ông trùm để săn một con ác quỷ.
Trong gương, gương mặt Quân hốc hác, đôi mắt cháy rực. Anh thì thầm:
“Được thôi… nếu đây là trò chơi của mày, tao sẽ đi đến cùng. Nhưng chỉ một trong hai chúng ta bước ra khỏi bàn cờ này.”
Ngoài kia, trong một căn phòng bỏ hoang, hung thủ đặt tấm ảnh Quân cạnh Long trên bàn, cắm dao xuyên qua cả hai. Dưới lớp mặt nạ, hắn mỉm cười.
Ván cờ đã vào hồi tàn khốc nhất.