Mưa đêm rơi xối xả xuống những con phố trơn trượt. Thành phố chìm trong một màu xám chì, tựa như bị bao phủ bởi tấm màn tang tóc vô hình. Quân lái chiếc xe cũ len lỏi qua những con hẻm tối, bên cạnh là Lê Đức Long – kẻ mà chưa bao giờ anh nghĩ có ngày phải ngồi cùng trong một chuyến đi săn.
Cả hai im lặng suốt quãng đường. Chỉ đến khi xe dừng trước một căn hộ hoang phế, Long mới cất tiếng:
“Tai mắt của tôi báo, hắn từng ghé nơi này. Có thể là chỗ trú tạm.”
Quân nhìn cánh cửa gỗ mục nát, lòng chùng xuống. Anh rút súng, hít một hơi sâu rồi đẩy cửa.
Căn phòng chết chóc
Bên trong, mùi ẩm mốc hòa cùng mùi máu khô nồng nặc. Trên tường treo đầy ảnh – không chỉ ảnh của Quân, Long, mà còn là ảnh của hàng chục nạn nhân trước đó. Hắn dán chúng thành từng hàng ngay ngắn, như một bộ sưu tập ghê rợn.
Giữa phòng, một tấm gương vỡ dựng đứng. Trên bề mặt rạn nứt, Quân thấy phản chiếu hình bóng mình – gầy guộc, mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu. Phía dưới gương, có dòng chữ được viết bằng máu khô:
“Ngươi khác gì ta?”
Tim Quân thắt lại. Trong khoảnh khắc, anh thấy mình thật sự giống kẻ sát nhân kia – cả hai đều bị ám ảnh, bị đẩy vào đường cùng, sẵn sàng bước qua mọi giới hạn.
Long đứng cạnh, nhìn dòng chữ, rồi cười khẩy: “Hắn muốn bẻ gãy ý chí của anh. Đừng để hắn thành công.”
Máu đổ giữa ban ngày
Ngay khi rời căn hộ, điện thoại Quân reo. Một tin nhắn ngắn gọn hiện lên:
“Trò chơi tiếp theo: Quảng trường Thành Phố. Giữa đám đông.”
Quân và Long lập tức lao đến. Quảng trường khi ấy vẫn đông nghịt người – trẻ em chơi đùa, người lớn chụp hình, khách du lịch nhộn nhịp.
Bỗng một chiếc xe tải lao thẳng vào trung tâm. Tiếng gào thét vang lên. Cửa thùng xe bật mở – bên trong là bốn thi thể bị trói, máu chảy thành dòng. Trên tấm vải bạt che xe, ký hiệu méo mó loang đỏ.
Đám đông hoảng loạn bỏ chạy, tiếng la hét dậy khắp nơi. Cảnh sát đến chậm một bước, chỉ còn lại cảnh tượng hỗn loạn và nỗi sợ hãi tràn lan.
Quân chạy đến, nắm chặt báng súng. Trong mắt anh, đây không chỉ là tội ác – đây là tuyên bố chiến tranh công khai. Hung thủ đã biến thành phố thành sân khấu cho cơn điên loạn của hắn.
Mâu thuẫn dâng cao
Sau vụ việc, đại tá Tân công khai chỉ trích Quân trước mặt cấp trên:
“Cậu ta giờ là kẻ thất bại. Cậu ta hợp tác với xã hội đen, kết quả là gì? Máu vẫn đổ ngoài đường. Tôi đề nghị truy tố Quân vì tiếp tay cho tội phạm.”
Lời cáo buộc như nhát dao đâm thẳng vào tim. Quân biết mình đã không còn chỗ đứng trong hàng ngũ. Tất cả đang xem anh như một kẻ phản bội.
Trong khi đó, Long cũng đối diện sự phản bội trong giới giang hồ. Một vài thủ lĩnh trẻ họp kín, công khai gọi Long là “kẻ đã mất nanh vuốt”. Hắn biết mình chỉ còn ít thời gian trước khi cả vương triều ngầm sụp đổ.
Kẻ đứng sau màn đêm
Đêm, Quân ngồi trong căn phòng tối, nhìn lại những bức ảnh hung thủ để lại. Anh nhận ra một điều kỳ lạ: trong tất cả hiện trường, hung thủ không bao giờ để lộ dấu vết vân tay. Thay vào đó, hắn để lại giọng nói qua loa, hình ảnh qua camera.
Hắn muốn chúng ta nhìn thấy, nghe thấy… nhưng không bao giờ chạm được vào hắn.
Quân siết chặt khẩu súng. Anh bắt đầu tin rằng hung thủ không chỉ là một cá nhân – hắn là một biểu tượng được dựng lên, một bóng ma có thể tồn tại nhờ nhiều bàn tay hỗ trợ.
Long nhìn Quân, nhếch mép:
“Anh thấy chưa? Chúng ta không săn một người. Chúng ta đang săn một con quái vật được tạo ra từ quá khứ.”
Kết thúc chương
Đêm khuya, gió thổi lạnh buốt qua khung cửa. Quân đứng trước gương trong căn hộ, nhìn vào đôi mắt mình – mệt mỏi, u ám, đầy căm thù. Anh nhớ lại dòng chữ trong căn phòng kia: “Ngươi khác gì ta?”
Một thoáng, anh thấy hình bóng kẻ mang mặt nạ trắng mỉm cười ngay trong gương, ngay sau lưng mình. Quân giật mình quay lại – nhưng không có ai.
Trong tiếng gió hú, giọng cười khàn đục của hung thủ lại vang vọng trong đầu:
“Ngươi sẽ sớm trở thành ta.”