Sáng hôm sau, mưa vẫn rơi lất phất. Quân ngồi trong quán cà phê nhỏ bên góc phố, tay ôm cốc đen đặc nhưng không uống. Trên bàn, anh mở tập hồ sơ dày cộp. Những gương mặt nạn nhân xếp thành một dãy dài, tất cả đều bị gạch chéo đỏ – nét bút mạnh mẽ, sắc như vết chém.
Ánh mắt anh dừng lại ở bức ảnh của Thiếu tá Lâm. Trái tim quặn thắt. Hung thủ đã biến mọi thứ anh tin tưởng thành tro bụi. Và điều tồi tệ nhất – hắn biết chính xác điểm yếu của anh.
Long bước vào, áo khoác sẫm màu thấm mưa. Hắn kéo ghế ngồi xuống, cười nhạt:
“Anh trông như cái xác biết đi. Nhưng tôi đoán, anh sẽ không chịu nghỉ ngơi đâu.”
Quân không đáp, chỉ đẩy tập hồ sơ sang phía Long. “Ông nhìn đi. Có điểm chung nào không?”
Long chăm chú quan sát, châm một điếu xì gà. Một làn khói trắng cuộn lên. “Ừm… tất cả đều có liên quan đến một vụ 15 năm trước. Cảnh sát, giang hồ, doanh nhân… tất cả từng nhúng tay vào vụ cháy trại giam năm đó. Anh biết không, có tin đồn chính cảnh sát và bọn tội phạm đã bắt tay, thủ tiêu nhân chứng.”
Quân cau mày. “Ông đang ám chỉ vụ đó là giả, và hung thủ chính là kẻ sống sót?”
Long gật đầu. “Đúng. Hắn trở về, biến cả thành phố thành bàn cờ máu để trả thù. Và anh, Quân, chỉ là con tốt hắn chọn để đối đầu.”
Nội bộ cảnh sát rạn nứt
Cùng lúc, trong sở cảnh sát, đại tá Tân mở cuộc họp khẩn. Ông đập tập hồ sơ xuống bàn, gầm gừ:
“Chúng ta đã mất quá nhiều người. Tôi tin chắc trong hàng ngũ có kẻ phản bội – một con chuột ranh ma đang đưa tin cho hung thủ.”
Cả phòng ồn ào, nhiều ánh mắt nhìn quanh nghi ngờ. Có người thì thầm: “Có khi nào chính Quân là kẻ phản bội?”
Tân nghiến răng: “Tôi sẽ điều tra. Và khi tôi tìm ra, kẻ đó sẽ trả giá.”
Trong lúc ấy, Quân hoàn toàn không biết mình đang bị treo lơ lửng trên lưỡi dao nghi ngờ.
Hung thủ ra tay giữa phố đông
Chiều hôm đó, thành phố náo loạn. Giữa trung tâm thương mại lớn nhất, một vụ nổ bom bất ngờ xảy ra. Cửa kính vỡ tan, khói bụi bốc mù mịt, hàng chục người la hét bỏ chạy. Khi cảnh sát và cứu hỏa đến, họ phát hiện 5 xác chết – là thường dân vô tội.
Trên bức tường cháy xém, ký hiệu méo mó bằng máu lại xuất hiện. Nhưng lần này, dưới ký hiệu có thêm dòng chữ:
“Máu cảnh sát. Máu giang hồ. Giờ đến máu dân thường. Công lý phải công bằng.”
Tin tức bùng nổ, lan khắp mạng xã hội. Người dân phẫn nộ, biểu tình càng dữ dội. Họ không còn tin cảnh sát có thể bảo vệ họ.
Quân nhìn hiện trường, lòng quặn thắt. Hung thủ đã vượt qua ranh giới cuối cùng – từ nay, bất kỳ ai cũng có thể là nạn nhân.
Manh mối trong quá khứ
Đêm, Quân và Long trở lại căn hộ bỏ hoang nơi hung thủ từng để lại gương. Quân rà soát từng chi tiết, và lần này, anh phát hiện một mảnh giấy cháy dở giấu trong khe tường. Trên đó, lờ mờ mấy chữ:
“Trại giam – Lửa – Kẻ sống sót…”
Long nhìn qua, trầm giọng: “Đúng là hắn. Kẻ đã sống sót trong vụ cháy. Hắn đang muốn chúng ta tự tìm ra hắn, như một trò chơi truy tìm.”
Quân siết mảnh giấy trong tay, mắt lóe lên tia quyết tâm. “Được. Nếu hắn muốn chơi, tôi sẽ chơi đến cùng. Nhưng nhớ – ông và tôi chỉ có một cơ hội. Nếu bỏ lỡ, hắn sẽ giết thêm hàng chục người nữa.”
Kết thúc chương
Trong căn phòng tối, hung thủ ngồi trước bức tường dán đầy ảnh. Hắn xem đoạn tin tức về vụ nổ ở trung tâm thương mại, rồi cười khàn khàn.
Hắn nhấc tấm ảnh của Quân lên, đặt cạnh tấm ảnh Long, rồi dùng dao rạch chéo cả hai.
“Cảnh sát. Xã hội đen. Dân thường. Tất cả đều sẽ gục ngã. Và rồi… công lý của ta sẽ hoàn thành.”
Tiếng cười của hắn vang vọng trong căn phòng trống rỗng, hòa cùng tiếng gió hú rợn người.
Trò chơi máu bước sang một cấp độ mới – không còn ai được an toàn.