Đêm nay thành phố ngập trong mưa, từng hạt nặng trĩu rơi xuống mặt đường loang lổ ánh đèn. Quân ngồi trong xe, ánh mắt sắc lạnh dán vào màn hình máy bộ đàm. Một tín hiệu vừa được hệ thống giám sát camera bắt được: bóng dáng một kẻ đeo mặt nạ trắng xuất hiện thoáng qua ở khu công nghiệp ngoại ô.
Long ngồi ở ghế sau, châm điếu xì gà, khói cuộn lên trong bóng tối.
“Đây là cơ hội, Quân. Đừng để mất. Nhưng nhớ, nếu ta chạm được vào hắn trước, ta sẽ kết liễu hắn ngay tại chỗ.”
Quân siết chặt vô lăng. “Không. Tôi cần hắn sống để trả lời. Hắn nợ quá nhiều mạng.”
Cả hai lao nhanh về phía ngoại ô.
Bóng ma xuất hiện
Khu công nghiệp bỏ hoang chìm trong màn mưa, từng nhà kho im lìm như những bóng ma. Quân cầm đèn pin, khẩu súng trong tay run nhè nhẹ vì căng thẳng. Long đi phía sau, đàn em hắn tản ra bao vây.
Bỗng, một bóng người thoáng qua cuối hành lang – dáng gầy, chiếc áo mưa đen bay phần phật. Chiếc mặt nạ trắng lóe sáng trong chốc lát dưới ánh đèn pin.
“Là hắn!” Quân hét lên, lao theo.
Tiếng chân dội vang trong nhà kho. Bóng đen chạy thoăn thoắt, luồn lách qua những thùng hàng gỉ sét. Quân nín thở, tim đập dồn dập, từng bước rút ngắn khoảng cách.
Trò chơi mèo vờn chuột
Họ rẽ qua một căn phòng rộng. Trong ánh sáng nhấp nháy từ bóng điện cũ, hung thủ đứng lại. Hắn quay mặt về phía Quân và Long, đôi mắt sau mặt nạ sáng rực.
Hắn không chạy. Hắn giơ tay lên, cầm một con dao nhuốm máu, rồi cười khàn khàn:
“Chào mừng… hai con tốt trung thành nhất trong bàn cờ của ta.”
Quân giương súng, hét: “Bỏ vũ khí! Quỳ xuống ngay!”
Hung thủ cười lớn, âm thanh méo mó vọng khắp căn phòng. Rồi hắn xoay người bỏ chạy, để lại tiếng vang như tiếng cười quỷ dữ.
Quân đuổi theo, nhưng Long giữ chặt tay anh: “Cẩn thận! Đây là bẫy.”
Một giây sau, trần nhà phát nổ. Hàng loạt bao cát và thùng sắt rơi xuống, chắn ngang lối đi. Quân bị hất văng, đèn pin rơi vỡ tan. Trong bóng tối hỗn loạn, tiếng chân hung thủ dần biến mất.
Cái bẫy máu
Khi bụi tan, Quân gượng đứng dậy. Trước mặt anh, giữa căn phòng, có một chiếc ghế sắt. Trên ghế – một người bị trói chặt, miệng bịt kín.
Anh lao tới, tháo khăn che mặt. Cả người chết lặng. Nạn nhân là một nữ cảnh sát trẻ trong đội – Mai, đồng nghiệp mà Quân từng hướng dẫn. Đôi mắt cô mở to, đã tắt thở. Trên ngực có mảnh giấy ghim bằng dao:
“Ngươi không thể bảo vệ bất kỳ ai. Mỗi bước đi… là một cái chết.”
Quân nắm chặt con dao, máu trào lên óc. Anh gầm lên, tiếng vang dội cả căn phòng. Long đứng sau, đôi mắt tối sầm, không nói lời nào.
Tranh cãi trong bóng tối
Rời khỏi hiện trường, Quân và Long đối mặt nhau dưới cơn mưa.
“Ông biết gì đó đúng không?!” Quân gào lên. “Hắn luôn đi trước chúng ta một bước. Chỉ có thể là ông có người trong phe của mình cung cấp thông tin cho hắn.”
Long gầm gừ: “Cẩn thận lời nói. Nếu tôi phản bội, anh đã chết từ lâu. Tôi cũng mất người của tôi. Đừng quên, hắn giết cả đàn em tôi không ghê tay.”
Cả hai đứng đối diện, súng gần như chĩa vào nhau. Trong khoảnh khắc, lằn ranh giữa cảnh sát và tội phạm, giữa đồng minh và kẻ thù, mờ nhạt đến mức không còn phân biệt.
Cuối cùng, Quân hạ súng, giọng khàn đặc: “Dù thế nào… tôi cũng sẽ bắt được hắn. Và nếu ông ngáng đường tôi, tôi sẽ bắn không do dự.”
Long chỉ bật cười khàn, điếu xì gà rực sáng trong đêm mưa.
Kết thúc chương
Trên nóc nhà kho bỏ hoang, hung thủ ngồi xổm, nhìn xuống cảnh tượng qua ống nhòm. Hắn thấy Quân và Long đối đầu, súng suýt nổ, rồi bỏ đi trong thù hận.
Dưới lớp mặt nạ, hắn mỉm cười mãn nguyện.
“Chỉ cần một chút nữa thôi… hai con tốt sẽ tự giết nhau, và bàn cờ máu của ta sẽ hoàn tất.”
Tiếng cười bệnh hoạn vang vọng trong đêm, át cả tiếng mưa xối xả.