Tiếng mưa vẫn rơi rả rích suốt đêm. Quân trở về căn hộ nhỏ, ướt sũng từ đầu đến chân. Anh ném khẩu súng lên bàn, ngồi gục xuống ghế. Cảnh tượng trong nhà kho cứ ám ảnh: gương mặt chết cứng của Mai, mảnh giấy đầy máu, và tiếng cười khàn khàn vọng lại.
Anh gào lên trong tuyệt vọng, nhưng căn phòng chỉ đáp lại bằng khoảng lặng chết chóc.
Bị cô lập hoàn toàn
Sáng hôm sau, Quân bị gọi lên sở. Đại tá Tân chờ sẵn, gương mặt u ám.
“Quân,” ông nói lạnh lẽo, “cậu đang vượt quá giới hạn. Đồng đội chết, hung thủ vẫn ngoài vòng pháp luật, và giờ dư luận coi cảnh sát là trò cười. Tôi không còn kiên nhẫn nữa. Cậu bị đình chỉ vô thời hạn.”
Cả căn phòng im lặng. Một số sĩ quan nhìn Quân bằng ánh mắt hả hê, số khác thì lạnh nhạt. Quân chỉ cười nhạt, bước ra khỏi phòng mà không nói một lời. Anh biết mình đã bị gạt ra ngoài, hoàn toàn đơn độc.
Long cũng lung lay
Ở phía bên kia thành phố, Long họp kín với đàn em. Nhưng lần này, không khí khác hẳn. Một vài kẻ ngồi dưới thì thầm, ánh mắt không còn phục tùng như trước.
“Ông trùm,” một gã lên tiếng, “chúng tôi tôn trọng ông. Nhưng bao nhiêu đàn em đã chết, trong khi ông chỉ ngồi bắt tay với một thằng cảnh sát. Người ta ngoài phố bắt đầu nói ông già rồi, không còn giữ nổi ngai.”
Không khí đặc quánh. Long rít mạnh điếu xì gà, giọng như thép:
“Nếu ai muốn thử lấy chỗ của tao, bước lên. Nhưng nhớ, bước lên là bước xuống mồ.”
Đám đàn em im re, nhưng Long hiểu: quyền lực của hắn đang lung lay dữ dội.
Manh mối từ quá khứ
Đêm, Quân nhận được một phong bì lạ. Bên trong là một tập hồ sơ cũ, cháy sém. Dòng chữ trên bìa khiến anh sững người:
“Vụ cháy trại giam năm 2008 – Báo cáo mật.”
Anh mở ra, tim đập dồn. Trong hồ sơ, có danh sách tù nhân tử vong. Nhưng một cái tên bị gạch bỏ – Trần Hữu Phong. Bên cạnh ghi chú: “Không tìm thấy thi thể.”
Quân cảm thấy sống lưng lạnh toát. Đây chính là cái tên đã biến mất khỏi lịch sử. Hung thủ không phải hư vô. Hắn là một con người bằng xương bằng thịt – kẻ đã sống sót và nuôi thù hận suốt 15 năm.
Cái bẫy mới
Ngay khi Quân còn đang lật hồ sơ, điện thoại reo. Một đoạn video gửi đến – hình ảnh Long bị bao vây bởi đám đàn em phản loạn. Họ dí súng vào đầu ông trùm, hét:
“Ông đã kéo chúng tôi vào trò chơi chết chóc này. Ông phải trả giá!”
Trong đoạn video, hung thủ xuất hiện thoáng qua, mặt nạ trắng phản chiếu ánh sáng. Giọng hắn vang vọng:
“Cảnh sát và giang hồ – tự giết nhau đi. Ta chỉ cần đứng nhìn.”
Quân cắn chặt răng. Nếu Long chết, mọi manh mối cũng chấm dứt. Hung thủ đang dùng chính những kẻ phản bội để dọn đường cho hắn.
Cuộc giải cứu trong đêm
Quân quyết định ra tay. Anh bí mật đến căn cứ giang hồ nơi Long bị giam. Tiếng mưa rơi hòa lẫn tiếng gào thét, tiếng súng nổ. Quân lao vào, khẩu súng vang lên từng phát gọn gàng. Đám phản loạn ngã xuống, căn phòng tràn khói.
Cuối cùng, Quân đẩy cửa, thấy Long bị trói vào ghế, máu rỉ trên trán. Anh cắt dây, Long bật ho khù khụ, nhìn Quân bằng ánh mắt khó đoán.
“Anh cứu tôi?” Long khàn giọng hỏi.
Quân đáp lạnh lùng: “Tôi không cứu ông. Tôi cứu cơ hội duy nhất để bắt được hắn.”
Long nhìn anh, rồi cười khẽ: “Anh bắt đầu giống tôi rồi, Quân.”
Kết thúc chương
Khi Quân dìu Long ra ngoài, ánh đèn đường hắt xuống vũng máu loang lổ. Trong bóng tối xa xa, hung thủ đứng trên nóc một tòa nhà, nhìn xuống qua ống nhòm.
Hắn thì thầm dưới lớp mặt nạ:
“Ngươi chọn cứu hắn. Nghĩa là ngươi đã đặt chân lên con đường không quay lại. Sớm thôi, ngươi sẽ thành ta.”
Tiếng cười bệnh hoạn vang vọng giữa màn mưa. Thành phố dường như run rẩy trước bước đi tiếp theo của “Kẻ Thu Gặt”.