trùm,cớm và ác quỷ

Chương 3: Trò Chơi Của Kẻ Săn Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, thành phố vẫn ồn ào với nhịp sống quen thuộc: tiếng còi xe inh ỏi, những quán cà phê vỉa hè đông đúc, dòng người chen chúc trên những tuyến đường chính. Nhưng ẩn sâu dưới lớp náo nhiệt đó, một bầu không khí bất an đang len lỏi. Tin tức về các vụ giết người liên tiếp đã lan rộng, dù báo chí bị hạn chế đăng tải. Người dân bắt đầu xì xào, bàn tán về một “kẻ giết người trong bóng tối” với chữ ký máu kỳ dị.

Trong căn phòng làm việc nhỏ, Quân ngồi trước bàn, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Trên tường dán đầy ảnh hiện trường, sơ đồ, các mũi tên nối chằng chịt. Bên cạnh anh, thiếu tá Lâm rít một điếu thuốc, khói bay mờ mịt.

“Quân, cậu chắc chắn muốn đi theo vết thằng Long sao?” Lâm hỏi, giọng khàn đặc.

Quân im lặng vài giây rồi gật: “Tôi không có lựa chọn khác. Hắn có mạng lưới trong bóng tối, cảnh sát chúng ta không thể chạm tới. Nếu tôi từ chối, sẽ còn nhiều người chết nữa.”

Lâm thở dài, vỗ vai Quân: “Tôi tin cậu. Nhưng hãy cẩn thận. Cái giá của việc bắt tay với quỷ dữ đôi khi còn khủng khiếp hơn chính con quỷ.”

Đêm hôm đó, Quân đến một quán bar ngầm mà Long chỉ định. Không khí nơi đây đầy khói thuốc, tiếng nhạc điện tử dồn dập, những ánh đèn xanh đỏ chớp nháy. Khi Quân bước vào, hàng chục ánh mắt soi mói đổ dồn về phía anh – một cảnh sát trong lãnh địa của ông trùm.

Long đang ngồi ở phòng VIP tầng hai, bên cạnh là vài tay đàn em vạm vỡ. Hắn ra hiệu cho Quân ngồi xuống. Trên bàn, rượu ngoại sóng sánh trong ly pha lê.

“Chào mừng trung úy,” Long mỉm cười nhạt, “tôi đoán cảnh sát các anh không thường ghé chỗ như thế này.”

Quân không đáp, chỉ lật cuốn sổ tay: “Tôi cần thông tin. Ông nói có tai mắt trong bóng tối. Ông biết gì về kẻ đã giết người?”

Long nhấp một ngụm rượu, ánh mắt thoáng lóe lên sự hứng thú: “Có tin đồn trong giới rằng hắn được gọi bằng cái tên ‘Kẻ Thu Gặt’. Không ai biết mặt thật của hắn. Người thì bảo từng là lính đặc nhiệm giải ngũ, kẻ thì nói hắn từng là nạn nhân trong một vụ thảm sát cũ. Chỉ có một điều chắc chắn: hắn giết người không vì tiền, mà vì thông điệp. Và thông điệp đó luôn được khắc bằng máu.”

Quân ghi chép, nhưng trong lòng anh gợn lên một nỗi bất an. “Kẻ Thu Gặt” – cái tên nghe vừa mỉa mai vừa đáng sợ.

Khi Quân rời quán bar, điện thoại anh rung lên. Một tin nhắn lạ:

“Ngươi không thể cứu họ. Ở trung tâm thương mại, tầng hầm gửi xe. 30 phút.”

Quân lao đến hiện trường. Khi anh cùng vài cảnh sát khác phá cửa tầng hầm, mùi máu tanh nồng ập vào mũi. Giữa bãi xe tối om, xác một người phụ nữ bị treo ngược trên trần, cổ bị cắt, máu nhỏ xuống thành từng vệt đỏ. Trên nền xi măng, ký hiệu vòng tròn méo mó với ba vết cắt chéo lại xuất hiện.

Một mẩu giấy được ghim vào áo nạn nhân: “Quân – Lượt chơi tiếp theo dành cho mày.”

Cả đội cảnh sát chết lặng. Hung thủ không chỉ giết người, hắn còn nhắm thẳng vào Quân, biến anh thành nhân vật chính trong trò chơi máu.

Tin tức lan nhanh như gió. Tối hôm đó, trong căn hầm bí mật dưới một nhà kho bỏ hoang, Quân đối diện với Long. Trên bàn, những bức ảnh hiện trường mới nhất được trải ra. Ông trùm nhìn một lúc lâu rồi cười nhạt:

“Giờ thì anh hiểu rồi chứ? Hắn không chỉ giết bừa. Hắn đang khiêu khích anh. Và cả tôi.”

Quân siết chặt nắm đấm, giọng trầm xuống: “Tôi sẽ bắt hắn. Dù bằng cách nào.”

Long gật đầu, ánh mắt lóe lên sự đồng thuận hiếm hoi: “Vậy thì từ giờ, chúng ta có chung mục tiêu.”

Trong khi đó, ở một căn phòng bỏ hoang nơi ngoại ô, hung thủ – kẻ mang mặt nạ trắng – đang ngồi trước một bức tường dán đầy ảnh. Những bức ảnh chụp Quân, Long, và các nạn nhân đã ngã xuống. Hắn bật cười khẽ, giọng vang lên như tiếng thì thầm ma quái:

“Cảnh sát và xã hội đen… cùng một loại rác rưởi. Tụi bây sẽ tự giết nhau, còn tao chỉ việc thu gặt.”

Hắn cắm con dao vào tấm ảnh chụp Quân, máu từ bàn tay dính trên lưỡi dao loang ra. Trong bóng tối, ánh mắt hắn sáng rực, như một con thú đói khát đang tận hưởng trò chơi chết chóc.

Đêm nay, thành phố tưởng như yên bình, nhưng trong những ngóc ngách tối tăm, một cuộc chiến ngầm đã khởi động. Trên một bàn cờ đẫm máu, ba con người với ba số phận khác nhau đã bước vào trò chơi mà không có đường lui: viên cảnh sát chính trực, ông trùm tàn nhẫn, và kẻ sát nhân biến thái.

Và trò chơi này… chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×