trùm,cớm và ác quỷ

Chương 4: Lằn Ranh Nghi Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa chập choạng tối, mưa lất phất rơi. Thành phố như khoác lên mình chiếc áo lạnh lẽo, những ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt nhựa ướt loáng, méo mó như gương vỡ. Trung úy Nguyễn Minh Quân đứng dựa vào lan can ban công, mắt nhìn về xa xăm. Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng ở tầng hầm bãi xe – cái xác bị treo ngược, máu nhỏ từng giọt, và mảnh giấy đẫm máu có tên mình. Kẻ sát nhân không còn ẩn trong bóng tối nữa; hắn đã nhắm thẳng vào Quân, biến anh thành con mồi của một trò chơi bệnh hoạn.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Thiếu tá Lâm bước vào, tay cầm tập hồ sơ. “Quân, chúng ta vừa nhận được báo cáo mới. Một vụ giết người nữa.”

Quân siết chặt quai hàm. “Ở đâu?”

“Khách sạn Hoàng Gia. Nạn nhân là một doanh nhân – nhưng có tin đồn hắn cũng là nhà tài trợ ngầm cho đám xã hội đen.”

Quân gấp tập hồ sơ, không nói thêm gì. Anh biết rõ: hung thủ đang muốn đẩy cả cảnh sát và giang hồ vào thế đối đầu.

Khách sạn Hoàng Gia – Hiện trường thứ tư

Tầng thượng khách sạn bị phong tỏa. Xác nạn nhân nằm ngay mép hồ bơi, máu loang xuống làn nước xanh lạnh lẽo. Trên ngực hắn, vẫn là con dao găm quen thuộc, và kế bên – ký hiệu vòng tròn méo mó với ba vết cắt chéo, được vẽ bằng máu ngay trên nền gạch trắng.

Quân quan sát kỹ lưỡng, ánh mắt sắc lạnh. Hắn càng ngày càng táo bạo. Tầng thượng của khách sạn sang trọng, camera đầy rẫy, nhưng toàn bộ dữ liệu giám sát đã bị xóa sạch. Hắn biết cách vô hiệu hóa hệ thống bảo mật, hành động chuẩn xác, lạnh lùng.

Một giọng nói vang lên phía sau:

“Lần này lại là người của tôi.”

Quân quay lại. Lê Đức Long xuất hiện, gương mặt lạnh như đá. Một thoáng căng thẳng bao trùm. Đám đàn em của Long đứng chặn ngoài cửa, cảnh sát và giang hồ nhìn nhau như sẵn sàng rút súng.

“Ông không được phép vào đây,” Quân nghiêm giọng.

Long nhếch mép: “Anh nghĩ cấm tôi thì được gì? Người của tôi bị giết. Tôi có quyền biết ai làm.”

Quân tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi Long: “Tôi cảnh cáo, ông không được xen vào công việc điều tra của cảnh sát.”

Không khí đặc quánh, chỉ cần một tia lửa nhỏ là bùng nổ thành cuộc đụng độ. Nhưng rồi Long cười khẽ: “Anh muốn bắt nó? Tôi cũng thế. Nhưng nếu cứ đứng đây tranh cãi, thằng sát nhân kia sẽ còn cười vào mặt chúng ta. Anh lựa chọn đi, trung úy: tiếp tục giữ cái vẻ chính nghĩa rỗng tuếch, hay cùng tôi chấm dứt trò chơi máu này.”

Quân im lặng. Anh hiểu mình đang bước dần đến ranh giới nguy hiểm – hợp tác với kẻ thù để săn một con thú khác.

Manh mối đầu tiên

Sáng hôm sau, Quân nhận được một bức thư nặc danh gửi thẳng tới phòng làm việc. Bên trong là tấm ảnh chụp toàn bộ đội điều tra của anh, khoanh đỏ ngay mặt thiếu tá Lâm. Dưới bức ảnh, dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đỏ:

“Trong bầy cừu của ngươi, đã có một con sói.”

Quân cau mày, cảm thấy máu nóng dồn lên não. Hung thủ đang ám chỉ có kẻ phản bội trong lực lượng cảnh sát. Anh nhớ lại từng ánh mắt, từng biểu hiện của đồng đội suốt những ngày qua. Lòng tin – thứ vốn mong manh – giờ như sợi chỉ sắp đứt.

Buổi họp khẩn diễn ra ngay sau đó. Các sĩ quan cao cấp tranh cãi kịch liệt. Một phe cho rằng phải dốc toàn lực bắt Long để “trảm cỏ tận gốc”, vì có thể chính hắn dựng nên những vụ giết người để đánh lạc hướng. Phe khác thì cho rằng hung thủ là kẻ thứ ba, đang lợi dụng cả hai bên để đạt mục đích.

Quân ngồi im, lắng nghe, nhưng đầu óc rối bời. Anh không thể phủ nhận rằng Long có thể đứng sau tất cả – nhưng cũng không thể bỏ qua những dấu hiệu cho thấy hung thủ là một kẻ hoàn toàn khác, một bóng ma thật sự trong quá khứ.

Cuộc gặp bí mật

Đêm, Quân lặng lẽ đến nhà kho cũ nơi anh và Long từng gặp. Long đã chờ sẵn, điếu xì gà cháy đỏ trong bóng tối.

“Anh thấy chưa?” Long trầm giọng. “Hắn không chỉ giết người. Hắn đang gieo nghi ngờ, chia rẽ anh em của anh. Sớm muộn gì, anh sẽ bị chính nội bộ quay lưng.”

Quân siết chặt nắm đấm: “Ông biết gì thêm về kẻ này?”

Long nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi: “Người của tôi đồn rằng ‘Kẻ Thu Gặt’ từng là nạn nhân trong một vụ thảm sát do cảnh sát và giang hồ cùng nhúng tay. Hắn sống sót, mang mối thù máu. Và giờ, hắn quay lại, biến chúng ta thành quân cờ trong ván cờ trả thù.”

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Quân. Quá khứ đen tối nào đó, bị che giấu bao năm, đang dần hiện hình.

Hung thủ ra tay lần nữa

Ngay khi Quân còn đang suy nghĩ, điện thoại anh reo vang. Đầu dây bên kia là giọng một cảnh sát hoảng loạn:

“Trung úy! Một sĩ quan trong đội… vừa bị giết. Hiện trường ngay trụ sở cũ của cảnh sát quận!”

Quân lao tới. Trên sàn phòng giam bỏ hoang, xác một cảnh sát trẻ bị xẻo má. Trên tường, máu viết nguệch ngoạc:

“Một mạng đổi một mạng. Công lý của ta bắt đầu.”

Quân đứng chết lặng. Hung thủ không chỉ khiêu khích nữa, hắn đang xâm nhập thẳng vào trái tim lực lượng cảnh sát.

Đêm đó, Quân trở về căn hộ nhỏ. Anh ngồi trong bóng tối, tay cầm khẩu súng, ánh mắt đăm chiêu. Lằn ranh giữa đúng và sai, giữa chính nghĩa và tội ác, đang ngày càng nhòe mờ. Nếu tiếp tục, anh sẽ còn mất nhiều thứ nữa. Nhưng nếu dừng lại, hung thủ sẽ tiếp tục gieo rắc máu.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, gió hú rít. Trong bóng đêm, có cảm giác như kẻ sát nhân đang dõi theo từng bước đi của anh, mỉm cười bệnh hoạn trước ván cờ đẫm máu mà hắn vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×