Bầu không khí trong thành phố ngày càng nặng nề. Những vụ giết người liên tiếp như những nhát dao vô hình, cắt sâu vào niềm tin mong manh của dân chúng. Báo chí bị siết chặt, nhưng tin đồn thì lan nhanh hơn cả khói thuốc, thổi bùng lên nỗi sợ hãi khắp các quán cà phê, vỉa hè và khu chợ. Người ta gọi hắn bằng nhiều cái tên: “Kẻ Mặt Nạ”, “Ác Quỷ Máu”, hay “Kẻ Thu Gặt”. Nhưng với Quân, hắn không còn là một cái tên. Hắn là một cơn ác mộng ám ảnh từng giấc ngủ.
Kế hoạch bất đắc dĩ
Trong một căn phòng kín, Quân ngồi đối diện Long. Trên bàn là tấm bản đồ thành phố với những chấm đỏ đánh dấu hiện trường án mạng.
Long nhấc ly rượu, giọng trầm:
“Anh thấy không? Tất cả hiện trường đều nằm trên một vòng cung bao quanh trung tâm thành phố. Hắn không chọn ngẫu nhiên. Hắn đang dựng nên một bức tranh máu.”
Quân nhìn bản đồ thật kỹ. Quả thật, nếu nối những điểm đỏ ấy lại, sẽ thành một hình vòng cung méo mó. Và ký hiệu máu trên tường… cũng mang dáng vẻ vòng tròn méo mó.
“Hắn muốn vẽ cả thành phố bằng xác người,” Quân thì thầm.
Long gật nhẹ: “Và chúng ta là nhân vật chính trong bức tranh ấy. Cảnh sát và giang hồ – hai mặt của cùng một đồng xu. Hắn sẽ không dừng lại cho đến khi cả hai đều bị chôn vùi.”
Quân hít một hơi sâu. Anh ghét phải thừa nhận, nhưng Long có lý. Hung thủ quá thông minh, hắn biến từng vụ giết người thành một phần của trò chơi.
“Được,” Quân nói, “chúng ta sẽ cùng nhau lập kế hoạch. Tôi sẽ lo phần cảnh sát, ông lo phần thông tin trong bóng tối. Nhưng nhớ rõ – nếu ông giở trò, tôi sẽ không ngần ngại kết thúc tất cả.”
Long bật cười, đôi mắt lóe sáng: “Tôi cũng có thể nói y như vậy với anh.”
Nội bộ rạn nứt
Trong sở, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Một số sĩ quan bắt đầu công khai chỉ trích Quân, cho rằng anh đã “thỏa hiệp” với tội phạm. Họ không có bằng chứng, nhưng tin đồn lan nhanh. Ánh mắt ngờ vực bủa vây lấy anh.
Thiếu tá Lâm là người hiếm hoi còn đứng về phía Quân, nhưng ngay cả ông cũng không thể che giấu sự mệt mỏi:
“Quân, họ nghi ngờ cậu. Cậu phải cực kỳ cẩn thận. Một bước sai, cậu sẽ mất tất cả.”
Quân siết chặt tập hồ sơ, đôi mắt rực lửa:
“Tôi không quan tâm đến danh tiếng. Tôi chỉ quan tâm bắt được hắn. Nếu chúng ta không dừng hắn lại, sẽ còn nhiều mạng người nữa.”
Hung thủ ra tay
Đêm ấy, một vụ giết người mới lại xảy ra. Nạn nhân lần này là Nguyễn Văn Khải, một doanh nhân có tiếng trong giới tài chính, cũng là kẻ từng dính líu tới nhiều phi vụ rửa tiền cho xã hội đen.
Xác ông ta được tìm thấy trong văn phòng riêng ở tầng 30 tòa cao ốc kính. Cửa bị khóa từ bên trong. Cảnh sát phải phá cửa mới vào. Khải ngồi gục trên ghế, cổ họng bị cắt ngang, máu loang đầy bàn làm việc. Trên màn hình máy tính bật sáng duy nhất một tệp tin – trong đó là bức ảnh hiện trường vụ án trước, nơi viên cảnh sát trẻ bị giết, kèm dòng chữ:
“Một mạng cảnh sát, một mạng giang hồ. Công lý là cân bằng.”
Quân lặng người. Hắn không chỉ giết người. Hắn đang đưa ra triết lý bệnh hoạn của riêng mình.
Cái bẫy vô hình
Sau vụ án, Quân nhận được một email nặc danh. Địa chỉ IP bị che giấu, chỉ để lại một thông điệp:
“Ngươi đã bước vào bàn cờ. Mỗi bước đi sai lầm, một người sẽ chết. Nếu muốn cứu họ, hãy tìm đến nhà kho số 12 vào nửa đêm mai. Một mình.”
Quân nhíu mày. Rõ ràng đây là cái bẫy. Nhưng bỏ qua, đồng nghĩa hung thủ sẽ tiếp tục ra tay. Anh biết mình không có lựa chọn.
Lâm can ngăn:
“Quân, đừng dại. Hắn muốn cô lập cậu.”
Quân chỉ khẽ gật:
“Tôi biết. Nhưng nếu tôi không đi, sẽ có thêm một người chết. Và lần này, có thể là bất kỳ ai trong chúng ta.”
Bóng tối chờ đợi
Đêm hôm sau, Quân một mình tiến vào nhà kho số 12. Bên trong tối om, mùi ẩm mốc, gió rít qua những khe tường. Bỗng ánh đèn pin nhấp nháy từ góc xa, kèm theo tiếng cười khẽ vang vọng.
“Tốt lắm, trung úy. Ngươi đã đến.”
Giọng nói lạnh như băng, vọng ra từ bóng tối. Quân nắm chặt khẩu súng, mắt căng ra.
“Xuất hiện đi!” anh quát.
Tiếng cười vang hơn, khàn đục và méo mó:
“Ta không cần xuất hiện. Ngươi chỉ cần nhớ… từng bước đi của ngươi đều nằm trong tay ta. Cảnh sát hay xã hội đen – tất cả cũng chỉ là quân cờ. Và ngươi, Quân… là con tốt quan trọng nhất.”
Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Ánh sáng chói lòa lóe sáng trong kho. Quân ngã xuống, bụi mù mịt. Khi khói tan đi, anh vẫn còn sống, nhưng trên tường đã xuất hiện dòng chữ viết bằng sơn đỏ:
“Ngươi không thể cứu họ. Trò chơi mới chỉ bắt đầu.”
Quân siết chặt súng, hơi thở gấp gáp. Anh biết rõ: mình đã chính thức trở thành trung tâm trong ván cờ tử thần. Và hắn – kẻ đứng sau màn đêm – sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả bị cuốn vào vòng xoáy máu.