"trừng phạt em bằng nỗi nhớ của chính anh"

Chương 1: Tái ngộ trong vết cắt quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa tầm tã.

Giữa những vệt nước dài như những vết cắt của ký ức, cô bước xuống từ chiếc taxi, dáng người mảnh mai trong chiếc đầm dài màu xám tro ôm sát lấy từng đường cong quyến rũ. Lạnh, ướt, và đầy tiếc nuối. Cô không ngẩng lên, chỉ lặng lẽ kéo vali đi vào tòa nhà cao tầng trước mặt. Mười năm. Mười năm không gặp anh.

Lâm Vũ – cái tên như một lời nguyền – từng khiến trái tim Trình An tan nát.

Và giờ đây, khi công ty tổ chức một dự án hợp tác lớn, cô – với tư cách là giám đốc sáng tạo – lại phải đứng trước người đàn ông mà cô từng yêu đến quặn lòng. Anh không còn là chàng trai năm xưa luôn cười rạng rỡ, luôn ôm lấy cô mỗi khi mưa xuống. Lâm Vũ của hiện tại, là một người đàn ông thành đạt, phong độ, ánh mắt lạnh như cắt, nụ cười chỉ thoáng qua như một sự khinh bỉ.

“Lâu rồi không gặp, Trình tổng.” Anh nói, giọng trầm ấm mà xa cách.

Trình An siết chặt tay. Tim cô nhoi nhói. Không ai biết, ngày cô rời khỏi anh, là ngày cô nhận tin cha cô phá sản, bệnh tật, cần một khoản tiền lớn để cứu chữa. Cô buộc phải ký vào bản hợp đồng đánh đổi tình yêu để cứu lấy gia đình. Cô không kịp nói gì, cũng không dám quay đầu lại. Chỉ để lại một tờ giấy vỏn vẹn bốn chữ: “Em xin lỗi anh.”

Anh không đọc, hoặc đã đọc và chọn cách hận.

Cuộc họp kéo dài suốt ba giờ. Ánh mắt anh không rời khỏi cô, như muốn thiêu rụi từng suy nghĩ trong đầu cô. Khi mọi người ra về, anh giữ cô lại.

“Chúng ta cần nói chuyện riêng.”

Trình An quay lại, đối diện ánh mắt như giăng đầy dằn vặt kia. “Về dự án?” – cô hỏi.

Anh cười nhạt. “Về em, và sự biến mất hèn nhát mười năm trước.”

Cô cứng họng. Không còn từ nào để biện minh.

“Em biết anh đã tìm em bao lâu không? Trong suốt mười năm, anh đã tưởng tượng hàng trăm cách để trừng phạt em. Nhưng chưa từng nghĩ, khi gặp lại, em vẫn xinh đẹp đến vậy.”

Trình An cúi đầu. Không phải là khen. Là một cú đâm. Gợi cảm, đẹp đẽ, nhưng là vết thương sống động anh chưa từng chữa lành.

“Anh muốn gì?” – cô hỏi.

Lâm Vũ bước đến gần, thì thầm bên tai cô – giọng nhẹ nhưng rắn rỏi: “Anh muốn em... ở lại. Để cùng anh thanh toán món nợ mười năm trước.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.