"trừng phạt em bằng nỗi nhớ của chính anh"

Chương 2: Hợp đồng trói buộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Trình An nhận được một bản hợp đồng. Không phải hợp đồng công việc.

Là hợp đồng cá nhân.

“Hợp đồng 6 tháng. Em là người của anh. Mọi yêu cầu đều phải tuân theo. Không được rời đi, không được nói yêu, không được khóc.”

Cô đọc từng dòng, từng câu, như một trò đùa độc ác. Nhưng cô biết, Lâm Vũ không đùa. Anh chưa bao giờ đùa.

“Anh nghĩ em sẽ ký vào thứ này sao?” – cô chất vấn, đặt mạnh tập giấy xuống bàn.

Lâm Vũ khoanh tay, đứng bên cửa sổ, ánh sáng rọi lên sống mũi thẳng tắp, làn da rám nắng, đôi mắt nheo lại. “Không. Anh không nghĩ. Nhưng em sẽ làm. Bởi em nợ anh một lời giải thích. Và anh muốn em trả bằng sự cam chịu.”

Trình An siết chặt bàn tay. Cô không phải kiểu phụ nữ ngoan ngoãn để người khác thao túng. Nhưng trái tim cô, mười năm trước từng tan vỡ vì anh, giờ đây, chỉ cần một ánh nhìn là đủ khiến mọi vết thương cũ chảy máu trở lại.

“Em ký. Nhưng em cũng có điều kiện.” – cô ngẩng đầu.

Lâm Vũ quay lại, ánh mắt bất ngờ chạm phải vẻ kiên quyết nơi cô. Anh bước đến gần, hơi thở chạm vào làn da mềm mại. “Nói đi.”

“Sau 6 tháng, anh phải buông tay. Vĩnh viễn.”

Anh bật cười. Trầm khàn. Đau đớn. “Em nghĩ anh là loại đàn ông biết buông tay sao, Trình An?”

Bản hợp đồng được ký. Kèm theo là một căn hộ cao cấp, một bộ chìa khóa, và quy tắc 3 không.

Không hỏi về quá khứ.
Không thắc mắc về cảm xúc.
Không yêu lại từ đầu.

Nhưng đâu ai ngờ – trái tim không phải con rối để điều khiển.

Những đêm dài trong căn hộ ấy, Lâm Vũ thường đứng ngoài ban công, tay cầm ly rượu, mắt nhìn cô từ sau lớp kính. Cô thường đọc sách, gập chân trên ghế sofa, ánh đèn vàng dịu phủ lên làn da trắng ngần. Mỗi cái nhíu mày của cô, mỗi lần cô lén lau nước mắt, là một lần anh muốn phá vỡ quy tắc do chính mình đặt ra.

Anh muốn ôm cô. Muốn hét lên: “Tại sao lại rời bỏ anh?”

Nhưng anh không làm gì. Bởi vì trong lòng anh, tình yêu đã chuyển hóa thành một thứ khác: sự giày vò.

Cô yêu anh không đủ. Tin anh không đủ. Giải thích cũng không đủ.

Và giờ, anh muốn cô biết – mất anh… là cái giá mà cô phải trả suốt đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.