Sau những ngày yên bình bên Thiệu Trình, tôi bắt đầu cảm nhận rõ hơn sự thay đổi trong không khí xung quanh.
Đó không phải là làn gió xuân nhẹ nhàng, mà là... cơn bão âm thầm của quá khứ.
Tô Cẩn Niên, người đàn ông từng là chồng tôi, không từ bỏ.
Anh ta tìm mọi cách để can thiệp vào cuộc sống tôi – từ những cuộc điện thoại nửa đêm, tin nhắn không ngừng gửi, đến việc nhờ đồng nghiệp liên lạc.
Một buổi chiều nọ, khi tôi và Thiệu Trình đang luyện tập tại sân tập, có một người mặc quân phục tiến lại gần.
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy mặt người đó, rồi nhận ra ngay:
– “Anh Tô?”
Anh ta gật đầu, vẻ mặt quyết tâm:
– “Nhiễm, em hãy suy nghĩ lại đi. Chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc.”
Tôi cười khẩy:
– “Chưa kết thúc thì sao? Anh đã bỏ rơi tôi trước, bây giờ mới đòi sửa sai? Có muộn không?”
Anh ta lặng người, không trả lời được.
Tôi quay sang Thiệu Trình, thấy ánh mắt anh đầy cảnh giác.
Sau lần đó, những lần gặp gỡ giữa tôi và Tô Cẩn Niên ngày càng căng thẳng hơn.
Anh ta bắt đầu cố tình xuất hiện ở những nơi tôi đi qua, thậm chí nhắn tin cho Thiệu Trình với lời lẽ thách thức.
Tôi biết mình cần phải mạnh mẽ hơn.
Thiệu Trình đứng bên cạnh, nói:
– “Em không cô đơn. Cùng anh đối mặt, em nhé.”
Và tôi hiểu rằng, nếu muốn hạnh phúc thật sự, tôi phải vừa kiên cường chống lại bóng tối quá khứ, vừa dũng cảm đón nhận ánh sáng tương lai.