Thiệu Trình không phải người đàn ông dễ hiểu.
Anh luôn giữ vẻ điềm tĩnh, ít nói, và đôi khi khiến người khác cảm giác có một bức tường vô hình giữa anh và thế giới.
Ngày tôi quyết định tìm hiểu về anh, là vào một buổi chiều mưa lất phất.
Trường đang tổ chức buổi tọa đàm về quân sự, tôi và Thiệu Trình cùng tham dự.
Khi mọi người đang sôi nổi trao đổi, tôi hỏi thẳng:
– “Thiệu Trình, anh bao nhiêu tuổi?”
Anh hơi ngạc nhiên, rồi trả lời bình thản:
– “25 tuổi.”
Tôi cười, nói đùa:
– “Trẻ quá. Nhưng sao lại nghiêm túc và trưởng thành thế?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sắc sảo hơn mọi lúc:
– “Cuộc sống buộc tôi phải như vậy.”
Tối về, trong phòng trọ của tôi, anh ngồi đối diện, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt trầm tư:
– “Khi còn nhỏ, gia đình tôi gặp khó khăn. Mẹ mất sớm, bố bệnh nặng. Tôi phải vừa học vừa làm thêm để nuôi bản thân và chăm sóc bố.”
Tôi nhìn anh, cảm nhận từng lời anh nói là sự thật không thể chối cãi.
– “Anh không có nhiều thời gian để sống như bạn bè cùng tuổi. Đó là lý do anh luôn nghiêm túc, luôn cố gắng không để ai phải lo lắng.”
Tôi bỗng thấy mình nhỏ bé trước người đàn ông ấy.
Rồi một ngày, anh nói với tôi:
– “Anh không hứa được gì nhiều, nhưng sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ chị. Vì anh biết, chị xứng đáng được yêu thương thật lòng.”
Tôi nắm tay anh, cảm nhận được hơi ấm và sự chân thành.
Thế nên tôi quyết định không để quá khứ kéo chân mình thêm nữa.
Thiệu Trình là người tôi chọn, không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh… đứng đó thật sự, dù mọi thứ có thế nào.
Tôi mỉm cười nhìn ra cửa sổ, biết rằng lần này mình đã tìm được một người để cùng đi tiếp cuộc đời.