trùng sinh nhất định không trùng chồng

Chương 2: Trùng Sinh Nhất Định Không Trùng Chồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nếu trùng sinh là một trò chơi, thì giai đoạn này chính là phần “nhiệm vụ đầu game” – gom tài nguyên, tăng chỉ số né-tránh-nam-chính, và thoát khỏi vùng nguy hiểm trước khi “địch thủ” kịp phát hiện.

Tôi đã từng ngu ngốc. Không chỉ yêu nhầm người mà còn tin rằng nhẫn nhịn sẽ đổi được tình yêu.

Sai. Sai toàn tập.

Ở kiếp trước, tôi đã sống như một cái bóng. Làm vợ kiểu mẫu, con dâu hiền lành, hy sinh thanh xuân để đổi lại… một câu “xin lỗi” từ chồng tôi khi anh ta về già, đầu tóc bạc trắng và vẫn tay trong tay với người phụ nữ khác.

Thật hài.

Nên kiếp này, tôi không đợi.

Sau cuộc điện thoại “tuyên bố ly hôn” gây chấn động tinh thần cho Tô Cẩn Niên, tôi liền triển khai Kế hoạch 3B:

Bước 1: Bốc hơi

Dùng danh nghĩa “về quê chăm mẹ”, tôi thu dọn hết đồ đạc cá nhân – trừ bộ ảnh cưới, tôi để lại đúng nguyên bản để tiện cho anh ta nhìn vào đó mỗi ngày mà sám hối.

Bước 2: Bẻ lái

Tôi gọi điện cho chị Hương – cô bạn cũ đang dạy ở Đại học Tây Bắc.

– “Chị ơi, cho em xin cái mẫu đơn học lại với. Em muốn học tiếp cao học hoặc gì đó xa xa nhà một chút, miễn là không cùng thành phố với… nó.”

Chị Hương cười hô hố:

– “Gì mà như trốn truy nã vậy em?”

– “Còn hơn. Trốn chồng mà hắn tưởng là mình đang giận dỗi tạm thời thì nguy hiểm gấp đôi.”

Bước 3: Bỏ chạy

Tôi bắt chuyến xe đêm lên Tây Bắc. Trời mưa tầm tã, hành lý ướt sũng, tôi ngồi trong quán phở gần bến xe, tay ôm vali, miệng rít từng miếng phở như vừa trốn khỏi địa ngục.

Một ông chú bàn bên nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi:

– “Cô gái, mới bị đá à?”

Tôi lắc đầu.

– “Không. Tôi là người đá.”

Ông chú giơ ngón cái. Còn tôi thì… húp thêm miếng nước lèo như thể vừa húp cả một chương mới của đời mình.

Ở Tây Bắc, tôi thuê một phòng trọ nhỏ gần trường, bắt đầu nộp đơn học lại, tranh thủ đi làm bán thời gian để tích lũy.

Ngày thứ ba, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Là anh ta.

Tôi không bắt máy.

Tin nhắn đến sau đó:

“Em đang giận chuyện gì? Về rồi mình nói chuyện, được không?”

Tôi thở dài. Đây chính là vấn đề của Tô Cẩn Niên.

Anh ta luôn cho rằng chỉ cần nói một câu dịu dàng là phụ nữ sẽ mềm lòng.

Nhưng lần này, tôi không phải cô vợ ngu ngốc cũ nữa.

Tôi trả lời đúng 4 chữ:

"Chúng ta kết thúc."

Rồi... chặn số.

Một tuần sau, tôi nhận được tin từ một người bạn cũ:

“Cẩn Niên đang tìm cậu khắp nơi đấy. Nghe bảo còn định lên Tây Bắc.”

Tôi suýt sặc nước.

Không phải chứ? Anh ta cũng biết chơi "theo dấu vết tình yêu" rồi à?

Vậy là tôi chuyển trọ.

Đổi tên Facebook thành “Cô Gái Bên Đồi Không Bận Tâm Chuyện Đời”.

Đặt trạng thái "Đã kết hôn – với sự tự do".

Cài avatar là tấm hình tôi đội mũ nồi, đứng giữa cánh đồng hoa tam giác mạch, ánh mắt nhìn xa xăm như thể vừa từ Paris về.

Sau hai tuần "lặn mất tăm", cuối cùng Tô Cẩn Niên cũng… gửi đơn khiếu nại cho mẹ tôi.

“Con không hiểu Nhiễm giận gì. Tụi con vẫn chưa ký đơn ly hôn chính thức mà. Nếu cô ấy không chịu về, con sẽ lên Tây Bắc tìm.”

Mẹ tôi nhắn lại cho tôi, kèm lời:

– “Nếu con không về, mẹ cho nó địa chỉ đấy!”

Tôi trả lời:

– “Nếu mẹ cho địa chỉ, con sẽ chuyển sang Lào.”

Nhưng rõ ràng, ông trời có mắt.

Vì khi tôi chuẩn bị xin thực tập ở một đơn vị quân sự địa phương để hoàn thành học phần, Tô Cẩn Niên bị điều chuyển vào quân khu miền Nam.

Tôi như mở hội. Ăn liền 3 cái bánh bột lọc, uống 2 ly chè, còn chụp story ghi:

“Khi nghiệp đổ về đúng người.”

Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày trốn chạy, tôi nằm dài trên giường trọ, nhìn ánh đèn hắt vào cửa sổ cũ kỹ, và mỉm cười thật sự:

“Tôi đã thoát. Và lần này, tôi không quay đầu lại nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.