Người ta bảo, sống lại một lần nữa là đặc ân.
Nhưng tôi thề, nếu đặc ân này kèm theo nguyên bộ nhớ và cảm giác y như thật, thì đó là hình phạt trá hình.
Không biết ông trời có khiếu hài hước cỡ nào, mà sau khi trùng sinh, tôi vẫn nhớ chính xác từng ánh mắt, từng câu nói dối của chồng cũ, và... cả cảm giác bị bỏ rơi trong đêm mưa lạnh, khi tôi gọi không ai nghe máy.
Nhiều lúc nằm trong phòng trọ mới, gối ướt một góc vì mồ hôi... và cả nước mắt – tôi tự hỏi:
Tôi được sống lại, nhưng vì sao vẫn phải gánh theo ký ức đó?
Tôi từng nghĩ: Nếu có kiếp sau, chỉ cần cho tôi quên hết, để tôi sống vui vẻ.
Nhưng đời không như mơ, và vũ trụ thì không thích dọn dẹp hậu quả giùm người khác.
Vậy nên, tôi phải tự dọn.
Ở Tây Bắc, trời mưa rất khác Sài Gòn.
Mưa không ào ào, nhưng dai dẳng. Kiểu mưa khiến người ta dễ buồn mà không biết vì sao buồn.
Tôi ngồi trong quán cafe cũ kỹ gần trường, nhìn từng giọt mưa lăn dài trên cửa kính. Trong đầu tôi lại vang lên tiếng cười cợt nhả của một đồng nghiệp cũ:
“Vợ chồng son cãi nhau thôi mà. Phụ nữ hay làm quá mọi chuyện.”
Còn cả tiếng mẹ chồng:
“Nó là bạn cũ, chăm sóc nhau có gì sai? Đừng nhỏ nhen quá con.”
Và đặc biệt là tiếng của anh ta – người từng là tất cả của tôi:
“Anh chỉ muốn làm điều đúng. Cô ấy từng hy sinh rất nhiều cho anh.”
Ừ thì đúng, ai cũng đúng – chỉ có tôi là sai vì đã yêu.
Tôi từng tin nếu mình không rời đi, nếu mình đủ tốt, thì cuối cùng anh sẽ chọn tôi.
Rốt cuộc, tôi trở thành “người hợp pháp” nhưng không có vị trí.
Còn "người cũ" thì lại chiếm trọn trái tim anh – với đầy đủ danh nghĩa "cao thượng" và "không đòi hỏi".
Tôi nhớ có lần tôi hỏi:
“Anh có yêu em không?”
Anh trả lời:
“Anh quý em.”
Quý… cái con khỉ.
Ngồi đó một hồi, tôi bất giác bật cười.
Nhân viên quán nhìn tôi lo lắng:
– “Chị ổn chứ ạ? Hay cần thêm khăn giấy?”
Tôi cười xòa, vẫy tay:
– “Không sao, em cứ mang cho chị ly socola nóng. Chị chỉ đang suy nghĩ xem kiếp trước chị có bị ếm bùa không thôi.”
Lúc này tôi mới nhận ra, trùng sinh không chỉ là cơ hội để thay đổi, mà còn là thử thách tâm lý.
Thử thách xem bạn có thể sống với vết thương cũ mà không để nó điều khiển bạn không.
Và tôi quyết định: Tôi không để nỗi đau làm chủ cuộc đời mình nữa.
Tối đó, tôi bật máy tính, mở file “Kế hoạch sống lại 2025” (vâng, tôi đặt tên rất nghiêm túc), bắt đầu gạch đầu dòng những mục tiêu mới:
Học lại cao học – chọn ngành mình thích, không phải ngành “chồng chọn”.
Tập gym – lên cơ bụng, để nếu có gặp lại chồng cũ, ít nhất cũng có “bụng múi sáu, não không mù lòa”.
Học lại guitar – vì năm xưa từ bỏ khi anh nói “đàn ồn lắm, anh cần yên tĩnh”.
Không yêu vội – trừ khi gặp người khiến mình muốn ngốc một cách tự nguyện.
Viết tới đây, tôi dừng lại.
Lỡ đâu, ông trời còn tặng tôi một người mới?
Một người… nhỏ tuổi hơn nhưng biết quan tâm, hiểu chuyện, không nhăn mặt khi tôi bật nhạc Sơn Tùng?
Hơm biết có được hông ta...
Tôi nằm dài ra giường, kéo chăn kín đầu, lẩm bẩm:
“Cái gì cũng có thể xảy ra. Chỉ cần không phải là quay lại với Tô Cẩn Niên là được.”
Rồi tôi ngủ.
Mơ thấy mình đạp một cú vào mông chồng cũ rồi chạy thật xa trong rừng hoa tam giác mạch.
Phía sau là một anh quân nhân trẻ chạy theo, tay cầm áo khoác, miệng gọi:
“Chị ơi, trời lạnh! Em mang áo cho chị!”