Có một loại hạnh phúc rất kỳ lạ – không quá rộn ràng, không đến dồn dập, mà như ánh nắng lúc 8 giờ sáng sau một đêm mưa dài. Nhẹ, dịu, và vừa đủ để thấy mình còn sống.
Sau cuộc chạm trán ngắn ngủi nhưng đầy tính "nghiệp quật" giữa tôi – vợ cũ vừa thức tỉnh – và Tô Cẩn Niên – người chồng tiền nhiệm nhiều lỗi hệ thống, tôi nhận ra: tôi không chỉ buông tay anh ta, tôi buông luôn cả ký ức lẫn kỳ vọng.
Tin nhắn từ bạn thân tôi, Trang, gửi đến chiều hôm sau:
"Mày vừa vả mặt Tô Cẩn Niên à? Tin đồn lên đến tận Sài Gòn rồi đó. Tao tự hào!"
Tôi trả lời:
"Đúng, tao không chỉ vả mặt, tao còn tặng khăn lạnh cho anh ta lau nữa cơ."
"Cái mặt cool ngầu của mày chắc giờ thành meme trong hội chị em rồi."
Tôi bật cười. Có thể lắm chứ. Nếu ai hỏi, tôi sẽ bảo:
“Vả một người đàn ông tệ không phải là cay cú.
Là bước đầu tiên để tự yêu lấy mình.”
Dù gì thì, Tô Cẩn Niên cũng đã chính thức chuyển công tác vào quân khu miền Nam.
Một tin như món quà sinh nhật đến sớm, dù tôi... không còn nhớ mình sinh nhật ngày nào.
Tôi biết, giữa chúng tôi giờ chỉ còn khoảng cách địa lý và khoảng cách… nhận thức.
Mỗi người một hướng. Không ai còn là “ai đó” của ai nữa.
Tôi vẫn nhớ cảm giác mình từng tựa vào vai anh ta, tưởng như cả thế giới chỉ còn hai người.
Giờ nhìn lại… thì thấy:
Cái thế giới đó, nhỏ quá. Và tôi thì… lớn hơn rất nhiều.
Cuộc sống ở Tây Bắc cứ thế trôi êm như một bài nhạc acoustic không lời.
Tôi học sáng, làm chiều, tối đọc sách. Tối khuya thì đàn vài bài cũ. Có hôm… gảy nhạc phim Doraemon cũng thấy vui.
Và rồi, người đàn ông đó – Thiệu Trình – cũng dần bước vào cuộc sống của tôi… theo cái cách không ai ngờ được.
Ví dụ:
Một buổi sáng, tôi đi dạy sớm, chưa kịp ăn gì, bụng réo ầm trong lớp.
Tan học ra thấy có một túi xôi được gói kỹ, kèm mảnh giấy:
“Không ăn sáng dễ tụt huyết áp. Giảng viên dạy chắc còn cần sức nữa.” – T.T
Tôi cười, cầm túi xôi lên, bụng thì reo mừng, miệng thì lầm bầm:
– “Tên này đúng là có mặt ở khắp nơi như… Wifi.”
Rồi một lần khác, trời đổ mưa bất chợt, tôi không đem ô. Đang định chạy đại thì thấy một bóng người đứng trước cổng, đưa áo mưa màu rêu cho tôi.
Thiệu Trình nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tĩnh:
– “Chị đứng dưới mưa nữa, mai khỏi giảng.”
– “Cậu rảnh ghê ha?” – tôi cười.
– “Không rảnh. Nhưng… chị hay quên lắm. Có người nhớ giùm thì đỡ.”
Ơ kìa?
Tôi đứng im một chút, hơi bối rối. Anh ta nói xong là quay đi ngay.
Không đợi tôi cảm ơn. Không cần lời đáp.
Thế là… tôi bắt đầu để ý đến anh.
Không phải theo kiểu "say nắng" sét đánh. Mà là kiểu...
“Người này… sao lại điềm đạm đến thế?”
“Người này… vì sao ít nói mà lời nào cũng làm người khác tin?”
“Người này... nhỏ tuổi hơn mình mà sao lại khiến mình thấy yên tâm đến vậy?”
Và điều tôi thích nhất – anh không bao giờ hỏi về quá khứ của tôi.
Không thăm dò, không ám chỉ, không cố gắng “chữa lành”.
Chỉ đơn giản là: Ở cạnh tôi, như một phần yên lặng, an toàn.
Một hôm, đang ngồi ngoài sân trường chấm bài, tôi ngẩng lên bắt gặp anh đang ngồi đọc sách cách đó vài mét.
Gió thổi làm tóc tôi bay. Tôi nhìn anh – cái dáng người mặc quân phục, nghiêng đầu dưới ánh nắng nhẹ – không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ.
Không phải rung động.
Mà là cảm giác lần đầu tiên sau rất lâu... tôi không thấy sợ khi nghĩ về một mối quan hệ mới.
Tôi gấp sổ bài lại, đứng dậy.
Đi ngang qua anh, tôi dừng lại một chút, nói bâng quơ:
– “Hồi trước tôi nghĩ mình không còn tin vào đàn ông nữa.”
Anh nhìn tôi, bình thản:
– “Tôi không phải đàn ông kiểu cũ đâu.”
Tôi cười:
– “Cậu định quảng cáo bản thân đấy à?”
Anh nghiêng đầu:
– “Không. Tôi đang nói thật. Nếu chị không tin, cứ kiểm chứng.”
Tôi ngẩn người. Có chút... đỏ mặt.
Lần đầu tiên sau tất cả những mất mát, tôi thấy mình cười thật lòng.
Tối đó, tôi viết vào nhật ký:
"Tôi đi Tây Bắc. Anh đi miền Nam.
Mỗi người một hướng.
Và ở nơi xa nhất trái tim từng đau, tôi lại tìm thấy một tia sáng nhỏ.
Liệu lần này, tôi có đủ can đảm để yêu thêm lần nữa không?"