trùng sinh nhất định không trùng chồng

Chương 6: Trùng Sinh Nhất Định Không Trùng Chồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa xuân ở Tây Bắc lạnh hơn tôi nhớ.

Không phải vì nhiệt độ, mà vì… có những người đến muộn, rồi hỏi vì sao mình không chờ.

Và người đó – lần này – chính là Tô Cẩn Niên.

Tôi đang chấm bài trong văn phòng thì nhận được cuộc gọi từ chị lễ tân:

– “Chị ơi, có một anh... hình như là sĩ quan từ miền Nam, hỏi tìm chị.

Nhìn mặt nghiêm lắm, cứ như đang hỏi cung.”

Tôi suýt đánh rơi cây bút đỏ.

Không lẽ nào...

Và quả thật – chưa đầy 5 phút sau – tôi thấy Tô Cẩn Niên đứng giữa sân trường, tay cầm túi xách, áo quân phục đầy bụi đường, mặt hốc hác như thể vừa chạy marathon từ Sài Gòn ra.

Tôi không biết trời đất bị làm sao, mà trong một tuần, tôi vừa thấy người mới đưa ô, vừa thấy người cũ xách vali đòi về.

– “Sao anh lại ở đây?” – tôi hỏi, giọng bình thản.

– “Anh xin chuyển công tác tạm thời. Gửi đơn hơn hai tháng rồi.”

Tôi khựng lại.

Anh ta chuyển công tác từ trước, nhưng giờ mới đến?

– “Vậy à. Chắc duyên số kém quá, em hết rảnh rồi.” – tôi nói, nửa cười.

Tô Cẩn Niên cau mày:

– “Em thay đổi thật rồi, Nhiễm. Hồi trước em đâu có nói chuyện kiểu đó.”

– “Vậy chắc anh cũng đâu từng phản bội em hồi trước, đúng không?”

Anh cứng họng.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc trước tôi sẽ tránh ánh mắt ấy, vì nó có thể khiến tôi mềm lòng.

Nhưng giờ, tôi thấy trong mắt anh chỉ là một người đàn ông không biết quý thứ đã từng có.

Tô Cẩn Niên vẫn chưa chịu thua.

Anh theo tôi về đến tận ký túc xá, đứng dưới tàng cây hoa ban rụng lả tả, giọng khàn khàn như đoạn kết phim Hàn:

– “Anh nghĩ… em chỉ giận nhất thời. Anh không nghĩ em sẽ rời xa như thế.”

Tôi khoanh tay:

– “Vì anh chưa từng nghĩ em có thể sống mà không cần anh.”

Anh gật nhẹ, thở dài:

– “Phải. Anh quá tự tin.

Nhưng... em sống thế này ổn chứ? Một mình, xa nhà, không ai bên cạnh…”

Tôi chưa kịp nói, thì một giọng nam trầm vang lên từ phía sau:

– “Ai bảo chị ấy một mình?”

Tôi quay lại. Là Thiệu Trình.

Vẫn bộ quân phục gọn gàng, tay cầm hai ly trà sữa nóng (vâng, chuẩn bị rất đầy đủ).

Gương mặt anh bình tĩnh, đôi mắt sáng mà kiên định.

– “Tôi đứng bên chị ấy.

Không phải vì chị ấy cần ai. Mà vì tôi muốn ở đó.”

Tôi ngỡ ngàng.

Tô Cẩn Niên thì gần như đông cứng.

– “Cậu là ai?” – anh hỏi, mặt đanh lại.

– “Thiệu Trình. Trợ giảng quân sự, bạn đồng nghiệp.” – anh đáp, tay vẫn đưa ly trà cho tôi.

Tôi cầm lấy, cố nhịn cười:

– “Cảm ơn. Trà sữa vị khoai môn đúng gu rồi.”

Tô Cẩn Niên nhíu mày, nhìn qua tôi:

– “Em... quen thân với cậu ta bao lâu rồi?”

Tôi nhấp một ngụm, nói thong thả:

– “Đủ lâu để biết, có những người chưa kịp nói gì đã khiến mình yên lòng.

Còn có người… nói bao nhiêu năm cũng chỉ khiến mình thêm mệt.”

Anh không nói gì. Có lẽ lần đầu trong đời anh nhận ra, "người vợ" từng luôn chờ đợi mình… đã không chờ nữa.

– “Sao em không đợi anh?” – anh thì thầm.

Tôi cười nhẹ:

– “Vì em nhận ra… người đáng để em đợi, sẽ không bắt em phải đợi.

Còn người cần thời gian để biết trân trọng em, thì… tiếc là thời gian của em đã hết rồi.”

Trời Tây Bắc mát lạnh, gió lùa qua hàng cây như thổi bay chút tiếc nuối cuối cùng còn sót lại trong lòng tôi.

Tôi xoay người, bước đi cùng Thiệu Trình. Không nhìn lại.

Tô Cẩn Niên vẫn đứng đó, như bức tượng giữa mùa xuân – và lần này, tôi không thấy tội nghiệp nữa.

Tôi chỉ thấy… nhẹ nhõm.

Tối đó, trong phòng trọ, tôi mở điện thoại, vào mục “Tin nhắn đã chặn”.

Có một tin duy nhất từ Tô Cẩn Niên:

“Em thật sự không còn gì cho anh sao?”

Tôi không trả lời.

Thay vào đó, tôi gửi tin nhắn cho Thiệu Trình:

“Hôm nay cảm ơn cậu. Ly trà ngon thật.”

Anh trả lời ngay, vỏn vẹn 5 chữ:

“Lần sau để em mua.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.