Nếu quá khứ là một vị khách không mời, thì tôi xin phép... lịch sự đóng cửa ngay mặt nó.
Dù người đó có cao to, đẹp trai, mang quân phục, và từng là “chồng hợp pháp” trên giấy tờ – tôi cũng không dao động.
Và đúng vậy – Tô Cẩn Niên vẫn chưa từ bỏ.
Kể từ lần “vả mặt ngoài sân trường”, anh ta bắt đầu… tái xuất với tần suất đáng sợ.
Sáng: đứng trước cổng trường.
Trưa: lượn qua quán tôi làm thêm.
Chiều: ngồi trong quán trà gần nhà trọ.
Tối: gửi tin nhắn qua bạn bè, kiểu như:
"Nhiễm có ổn không? Anh chỉ muốn biết cô ấy sống tốt."
Tôi đọc mà cạn lời. Thời gian này nên dành để tập thể hình hoặc học cách buông bỏ thì hơn.
Một hôm, tôi vừa về đến nhà trọ, chưa kịp thay dép thì nghe tiếng gõ cửa.
Tôi mở hé cửa – là anh ta.
Ánh mắt Tô Cẩn Niên vẫn là ánh mắt “đẹp theo phong cách mệt mỏi”.
Nhưng tôi đã có áo khoác dày hơn, và… trái tim lạnh hơn rồi.
– “Anh chỉ muốn nói chuyện một lát.” – giọng anh ta nhỏ hơn bình thường, gần như van xin.
Tôi giữ tay trên cánh cửa, mỉm cười nhã nhặn:
– “Chuyện gì anh không nói hết được lần trước sao?”
– “Lúc đó có người khác, anh chưa nói hết lòng mình.”
Tôi thở ra, nửa tiếng thở dài, nửa tiếng bật cười:
– “Tô Cẩn Niên à. Anh đã có cả một kiếp để nói với em rồi. Bây giờ anh muốn 'nói nốt' thì... lỡ thời cơ rồi.”
Anh ta nắm lấy tay tôi đang vịn cửa. Tôi không rút ra, cũng không để anh nắm chặt.
Tôi chỉ nói, giọng bình thản:
– “Người cũ đến tìm, em vẫn lịch sự mở cửa.
Nhưng… lịch sự không có nghĩa là chào đón.”
Rồi, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không đập. Không giận.
Chỉ là một cánh cửa – khép lại một câu chuyện.
Trong lòng tôi… không thấy tức, cũng chẳng vui.
Chỉ thấy nhẹ nhõm như vừa quét xong một căn phòng đầy bụi.
Vài ngày sau, tôi nhận được email từ trường.
Tiêu đề: "Thông báo phối hợp công tác huấn luyện mùa hè - Đại diện Quân khu mới"
Người ký: Thiệu Trình.
Tôi suýt bật cười trong lớp học.
Người thì loay hoay đi tìm quá khứ, còn người thì… lặng lẽ mở ra tương lai.
Tối hôm đó, tôi được mời đi ăn cùng nhóm trợ giảng và giảng viên mới.
Tôi hơi do dự, vì nghe bảo Thiệu Trình cũng đi.
Tôi không biết nên xử lý cảm xúc này thế nào.
Vì gần đây tôi cứ hay soi gu trà sữa của anh, nhớ cái cách anh nghiêng đầu lắng nghe, và... hơi lúng túng khi thấy mình cười vì tin nhắn của anh.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn đi.
Mặc váy xòe màu be, tóc buộc cao, tô chút son hồng.
Không vì ai cả. Vì tôi thấy mình đẹp – thế là đủ.
Nhà hàng nhỏ, ánh đèn vàng, mùi thịt nướng thơm phức.
Tôi đến sau, vừa bước vào đã nghe một giọng quen thuộc:
– “Chỗ chị ở đây.”
Là Thiệu Trình. Đã giữ sẵn một ghế trống bên cạnh.
Tôi ngồi xuống. Anh rót nước cho tôi, không nói nhiều.
Nhưng đôi mắt đó... nhìn tôi như thể đã biết tôi sẽ đến – và luôn chờ.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, không khí ấm áp.
Một anh trợ giảng trẻ hỏi:
– “Chị Hạ Nhiễm, chị từng là vợ sĩ quan đúng không? Em nghe nói... có người đang tìm chị ráo riết luôn đó!”
Tôi bật cười, cố giữ bình thản:
– “À, hồi xưa em cũng từng thích mì ăn liền. Giờ em chuyển qua mì handmade rồi.”
Cả bàn cười ồ.
Chỉ có Thiệu Trình nhếch nhẹ khóe môi. Anh không nói gì, nhưng tôi thấy anh gắp miếng đậu phụ cuối cùng để vào chén tôi.
Không hỏi, không khách sáo.
Tự nhiên – và ấm áp.
Lúc chia tay ra về, anh đề nghị đưa tôi về.
Tôi ngập ngừng, định từ chối. Nhưng anh chỉ nói một câu:
– “Chị đi một mình không đáng sợ. Nhưng… có người đi cùng sẽ vui hơn.”
Và tôi gật đầu.
Tối đó, tôi đứng trước gương, tháo khuyên tai, ngẩng lên nhìn chính mình.
Ánh mắt tôi không còn thâm quầng như xưa.
Da cũng sáng hơn. Cười cũng thật hơn.
Tôi thầm nhủ:
“Hạ Nhiễm à… cuối cùng thì, mày cũng học được cách đóng cửa với người cũ.
Và... hé cửa cho người mới bước vào.”