Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cảm giác khác lạ.
Không còn mệt mỏi vì thức khuya suy nghĩ, cũng chẳng có cái cảm giác u ám như những ngày tháng trước.
Thay vào đó, có một năng lượng nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa từ trái tim.
Là lần đầu tiên sau rất lâu, tôi nhận ra mình… có thể mở lòng mà không sợ.
Thiệu Trình không phải kiểu người hoa mỹ.
Anh không tặng hoa, không nói những lời ngọt ngào lung linh, cũng không hứa hẹn điều gì xa xôi.
Anh đơn giản như… ly trà khoai môn ấm nóng – dịu dàng, vừa đủ ngọt để thấy dễ chịu.
Tôi và anh vẫn tiếp tục những buổi học chung, những lần đi ăn trưa vội vã, và cả những câu chuyện vu vơ trong phòng nghỉ của trường.
Một lần, khi tôi ngồi cặm cụi sửa bài, anh đến cạnh, ngồi xuống và hỏi:
– “Chị thích gì ngoài việc… vả mặt người cũ vậy?”
Tôi nhíu mày, mỉm cười:
– “Sở thích mới của em là làm cho người xưa câm họng.”
Anh cười nhẹ:
– “Chị có biết, không phải ai cũng may mắn trùng sinh rồi gặp đúng người để quên hết đau thương không?”
Tôi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nắng vàng như đang cổ vũ tôi.
Rồi có hôm, trời mưa bất chợt, tôi không mang ô, sũng nước như chuột lột.
Thiệu Trình chạy đến, giữ ô che cho tôi, rồi nhăn mặt:
– “Lần trước em bảo chị hay quên. Hôm nay em mang theo ô đấy.”
Tôi bật cười:
– “Cậu theo dõi tôi hả?”
Anh nghiêm túc:
– “Cũng gọi là để ý một chút.”
Tôi cười mỉm, không trả lời.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy bình yên khi có một người đứng bên cạnh.
Tôi vẫn giữ khoảng cách.
Bởi vì tôi không muốn lặp lại sai lầm.
Nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi càng nhận ra: Thiệu Trình không giống bất kỳ ai tôi từng quen.
Anh không ngắt quãng cuộc sống của tôi, không gò bó hay đòi hỏi.
Anh chỉ đơn giản là… đứng đó, cho tôi thấy mình xứng đáng được yêu thương đúng cách.
Một ngày nọ, khi chúng tôi cùng đi tập huấn tại một đồn biên phòng nhỏ, tôi vô tình bị trượt chân.
Anh vội vàng đỡ lấy tôi, ánh mắt nghiêm túc:
– “Chị phải giữ sức khỏe, đừng làm liều.”
Tôi nhìn anh, đôi mắt long lanh:
– “Cảm ơn. Có lẽ lần này em sẽ không đơn độc nữa.”
Anh gật đầu, nắm tay tôi thật chặt:
– “Và em sẽ không phải. Tôi hứa.”
Trong giây phút ấy, tôi biết: trùng sinh không phải là để quay lại vết cũ, mà là để chọn đúng người đi tiếp cuộc đời.
Phía trước còn nhiều thử thách, nhưng tôi không còn sợ.