Đêm kinh thành tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua mái ngói và những bóng tuyết bay lờ mờ dưới ánh trăng. Cố Dao đứng bên cửa sổ phòng riêng, ánh mắt sắc lạnh. Trong tay nàng là hồ sơ mới chiếm được từ kho thuốc — những bằng chứng chưa từng hé lộ về kẻ thứ ba và âm mưu sâu xa trong triều đình.
A Bình nhẹ giọng:
“Tiểu thư, có lẽ kẻ đứng sau Lâm Uyển Chi còn quyền lực hơn ta tưởng. Nếu không cẩn thận, có thể sẽ động đến cả mạng sống chúng ta.”
Cố Dao gật nhẹ, đôi mắt sáng lên ánh quyết tâm:
“Chính vì vậy, phải nhanh chóng lật từng quân cờ. Kẻ thù mạnh không sợ, chỉ sợ ta không đủ tỉnh táo.”
Bên ngoài phủ, Phượng Quân Triệt đến gặp nàng. Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn hồ sơ trên bàn:
“Ta không ngờ… mọi chuyện lại phức tạp đến thế. Kẻ thứ ba không chỉ là kẻ hãm hại trong hiện tại, mà còn liên quan trực tiếp đến sự kiện năm xưa, khiến nàng phải trả giá trong kiếp trước.”
Cố Dao khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng:
“Ta đã từng biết, nhưng chưa từng thấy toàn bộ. Bây giờ, mọi thứ đã lộ rõ. Ai đứng sau tất cả, ai là kẻ phản bội, và ai mới là đồng minh thật sự.”
Phượng Quân Triệt đặt tay lên vai nàng, giọng trầm thấp:
“Vậy từ giờ, chúng ta phải hợp lực. Không còn đường lui. Ta sẽ là khiên bảo vệ nàng, còn nàng… dẫn dắt ván cờ.”
Cố Dao mở hồ sơ, từng trang là những ghi chép về âm mưu hãm hại nàng kiếp trước:
- Kẻ thứ ba là một quyền thần bí ẩn, đứng sau việc bức hại gia tộc Cố.
- Lâm Uyển Chi bị lợi dụng, chính là con tốt đầu tiên trong bàn cờ.
- Những sự kiện tưởng chừng ngẫu nhiên trong kiếp trước thực chất đã được sắp đặt tinh vi.
Nàng thở dài, cảm giác căm hận và quyết tâm trào dâng:
“Người đã gieo rắc bi kịch cho ta, giờ phải trả giá bằng tất cả.”
Đêm đó, cả hai lên kế hoạch. Cố Dao sẽ trực tiếp đối mặt kẻ thứ ba, lật hết mọi âm mưu trong kinh thành; Phượng Quân Triệt đảm bảo lực lượng và che chắn cho nàng.
Khoảnh khắc nàng bước ra ngoài phủ, tuyết rơi trắng xóa, ánh trăng phản chiếu trên vết tuyết như những mảnh gương vỡ — tượng trưng cho quá khứ đã tan vỡ và cơ hội phục thù đang mở ra.
Trong bóng tối, Cố Dao lặng lẽ bước vào con đường đã được chọn. Mỗi bước đi đều thận trọng, mỗi nhịp thở đều bình tĩnh như trước cơn bão.
Phượng Quân Triệt đứng trên mái, ánh mắt theo dõi từng cử động của nàng, giọng trầm thấp:
“Ta biết, lần này nàng sẽ không sai. Nhưng… hãy để ta luôn bên cạnh, dù chỉ trong bóng tối.”
Cố Dao dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước:
“Ta biết. Và nếu phải, ta sẽ dùng chính tay mình lật ngược mọi thứ. Kiếp trước, ta đã mất tất cả. Kiếp này… sẽ là lúc ta lấy lại tất cả, và hơn thế nữa.”
Bóng đêm kinh thành bao trùm, tuyết rơi lặng lẽ. Ván cờ quyền lực, báo thù và sủng chính thức bước sang giai đoạn quyết định. Mỗi quân cờ, mỗi bước đi, đều có thể thay đổi số phận của tất cả.
Cố Dao hít một hơi sâu, bàn tay siết chặt hồ sơ. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, sáng lên quyết tâm không gì lay chuyển được.
Kiếp trước đã kết thúc. Kiếp này, người gieo rắc bi kịch sẽ phải trả giá.