Đêm nay, trời như nín thở. Không gian quanh phủ Tả tướng đìu hiu đến mức từng bước chân càng vang xa, như thể cả kinh thành đang kìm hơi để nghe một màn kịch sắp sửa vỡ òa.
Cố Dao bước ra khỏi căn phòng phụ, người khoác áo choàng màu lam đậm, mũ che kín phần lớn gương mặt. Phía sau nàng, Lạc Trạm lặng lẽ đóng cánh cửa rồi đặt người vào vị trí canh giữ. Mọi thứ đã được sắp đặt chu đáo: đường đi, tín hiệu, đội hộ tống ẩn trong các lùm cây và mái hiên. Phượng Quân Triệt đứng trên lan can cao nhất của phủ, bóng dáng đậm như một cột trụ trong đêm, mắt không rời người phụ nữ nhỏ bé đang khuất dần vào bóng tối.
“Cẩn thận,” hắn nói qua kẻ truyền tin nhỏ, giọng trầm như đất đá. “Một sai lầm thôi, sẽ không có đường lui.”
Cố Dao gật đầu, hít vào một hơi sâu. Trong lòng nàng, mọi thứ trống rỗng đến lạ — không phải vì sợ, mà vì thứ lạnh lẽo run rẩy của quyết tâm. Kẻ đứng sau mọi đau thương của nàng đã hiện rõ trên hồ sơ, nhưng chưa từng được thấy mặt. Đêm nay, lời hẹn đã đến tay nàng: một địa điểm khiêm tốn bên hồ nhỏ, nơi những bóng cây khô khốc vươn mình qua nước đen, phản chiếu những hình thù méo mó.
Đến nơi, hơi nước bốc lên trên mặt hồ trong đêm lạnh. Người bên kia đã có mặt — một chiếc áo choàng đen, mũ trùm kín, giọng nói khi vừa vang lên đã khiến Cố Dao tê cả người:
“Cố tiểu thư, cuối cùng cháu cũng tới.”
Bóng người lộ ra, rồi bước chậm tiến lại dưới ánh trăng mờ. Khi chiếc mũ được kéo xuống, khuôn mặt xuất hiện — không giàu sang hoa lệ, không có vẻ dáng vẻ chính trị gia, mà là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên, đôi mắt sâu, nét mặt bình thản đến mức đáng sợ. Đó là một khuôn mặt mà trong hồ sơ từng xuất hiện với một cái tên duy nhất: Ngự y Lâm Hàn — một nhân vật có danh tiếng trong cung y, người nắm giữ mạng sống của bao người quyền cao chức trọng và, như hồ sơ tiết lộ, có mối liên hệ mật thiết với những thí nghiệm chính trị âm thầm.
Cố Dao không chớp mắt. Trong lòng có một luồng điện lạnh — chính ông ta đã đứng đằng sau một vài sự kiện lạ lùng trong năm xưa, kể cả những toa thuốc giả, những mưu toan làm suy yếu gia tộc nàng. Nhưng liệu một ngự y lại có đủ quyền lực để hạ bệ cả một gia tộc? Hồ sơ đã chỉ ra: Lâm Hàn là con rể một quyền thần đã khuất, từng làm việc ngầm cho những mưu toan của triều đình; ông ta có kỹ thuật và thông tin, và hơn hết — ông ta biết cách khiến tai nạn trông như một điều hiển nhiên.
“Ngự y,” Cố Dao nói thẳng, giọng lạnh như nước đá. “Tại sao ông lại làm những điều ấy? Vì lợi ích của ai?”
Lâm Hàn bật cười khẽ, một tiếng cười tự nhiên nhưng lạnh. “Là vì sự ổn định của triều đình, vì trật tự, vì những cái giá phải trả để duy trì hòa bình. Cố tiểu thư, bà có hiểu không? Trong ván cờ quyền lực, đôi khi cần hy sinh vài quân cờ nhỏ để bảo toàn cả bàn cờ.”
Câu nói khiến Cố Dao rùng mình — đó chính là lời biện minh của kẻ tàn nhẫn. Nàng bước tới, đôi mắt sáng ngời trong bóng tối:
“Người gọi đó là ‘hy sinh’. Họ gọi người ta ‘lỗi lầm của số phận’. Nhưng ông, ông gọi đó là gì? Mạng người? Danh dự? Hay chỉ là một công cụ để đổi lấy chỗ đứng?”
Lâm Hàn nhìn nàng chăm chú, có một chút — rất ít — ngạc nhiên. “Cố tiểu thư, và bà — đó không phải là cái nhìn của một kẻ cần sự tự vấn. Đêm nay, cháu tới đây có phải để buộc tội hay để tìm câu trả lời?”
“Tôi không đến để hỏi lời hối lỗi.” Cố Dao đáp. “Tôi đến để kết thúc việc này. Tất cả dấu vết, tất cả chứng cứ đều chỉ ra ông — nhưng có một điều tôi chưa hiểu: động cơ sâu xa. Ông vì ai mà giết hại, bôi nhọ, dựng lên những cạm bẫy để đẩy gia tộc tôi vào tận cùng? Ai đứng sau lưng ông? Ai là chủ mưu thực sự?”
Lâm Hàn hơi nghiêng người, bóng tối dường như nuốt chửng nửa khuôn mặt. “Người đứng sau rất lớn, Cố tiểu thư. Họ không xuất hiện nơi này, họ che dấu dưới vỏ bọc các chức quan, các mái nhà rực rỡ. Có thể là một hoàng thân, có thể là một quỹ thần thế, có thể là cả một nhóm người. Nhưng ai cũng có điểm yếu — và điểm yếu đó là… sự tham lam.”
Cố Dao khẽ nhếch môi. “Tham lam ư? Ta biết họ tham lam. Họ tham lam danh lợi, tham lam địa vị, nhưng cũng tham lam sự bất khả xâm phạm. Và để bảo vệ tham lam đó, họ sẽ làm gì? Dùng người, dùng thuốc, dùng luật. Vậy ông, ngự y Lâm Hàn, chỉ là một bàn tay thao tác. Ai kéo dây?”
Im lặng kéo dài. Lâm Hàn đặt tay lên cổ, như thể gỡ một sợi dây vô hình. “Người kéo dây… có thể khiến cháu ngạc nhiên. Họ gần cháu hơn cháu tưởng.”
Một luồng gió lạnh quất qua mặt hồ, làm mặt nước gợn thành sóng lăn tăn. Cố Dao siết chặt tay áo, không cho phép cảm xúc lộ ra.
“Có phải… người ấy ở hoàng cung?” nàng hỏi, như thăm dò.
Lâm Hàn không đáp ngay. Hắn bước tới gần hơn, giọng hạ thấp: “Không hẳn. Họ là kẻ có mặt ở khắp nơi — một người có thể ra lệnh cho quan, cho tướng, có thể ném một cái nhãn lên người và khiến cả triều nhắm mắt tuân lệnh. Người đó, Cố tiểu thư, là một bóng ma quyền lực. Nếu cháu muốn chạm vào, hãy biết: chạm vào là bị nhìn thấy. Bị nhìn thấy là bản án.”
Những lời ấy như mũi dao xiết vào tim Cố Dao. Bóng ma quyền lực — tên ấy đã xuất hiện trong hồ sơ nhưng mờ nhạt, như một con dấu bị xóa. Nàng hiểu: việc giấu mặt của kẻ này không chỉ dựa vào chức tước mà còn bằng cách phủ lên mọi bằng chứng một lớp sương dày. Và Lâm Hàn, với vai trò ngự y, chỉ là một mắt xích — người biết quá nhiều, đồng thời phải giữ im lặng để sống.
“Vậy nếu lộ diện, ông sẽ đứng về phía nào?” Cố Dao hỏi, mắt dán vào khuôn mặt người đối diện.
Lâm Hàn nhìn nàng thật lâu, rồi nói, giọng ấm mà có điều gì đó buồn bã: “Ta đã chứng kiến quá nhiều đau khổ. Ta không cần sự công nhận. Ta chỉ cần… chắc chắn rằng mọi việc sẽ ổn. Nhưng bây giờ, cả cháu và vị đứng sau cháu đều khiến ta băn khoăn. Nếu cháu thực sự quyết tâm, hãy biết rằng con đường này không cho phép lý do yếu đuối. Và hơn nữa… nếu cháu chạm tới người đứng sau, cháu sẽ mất nhiều hơn những gì cháu tưởng.”
Cố Dao im lặng. Nàng biết lời đe dọa đó thực chất là một lời cảnh báo. Nhưng trong lòng, một thứ khác đang dâng lên: một quyết tâm muốn bộc lộ, muốn lột trần.
“Được.” Nàng đáp, giọng lạnh. “Tôi đã mất quá nhiều để dừng lại ở đây. Nếu người đứng sau đáng phải chết, tôi sẽ cho người thấy cái giá của tham lam.”
Lâm Hàn cúi đầu, như thể thỏa mãn hoặc tiếc nuối. “Nếu vậy, có lẽ ta nên giúp cháu một tay — dù chỉ là một mảnh nhỏ. Có những hồ sơ cổ, những ghi chép y dược, có những mệnh lệnh mật. Ta có thể lấy ra một phần. Nhưng đổi lại, cháu phải hứa: không dùng điều đó để giết người một cách man rợ. Dù có trả thù, hãy giữ lại phần người trong mình.”
Từ môi hắn, câu nói trông như một lời khuyên đạo đức; nhưng trong lòng Cố Dao, đó là một thử thách. Nàng nghĩ về thứ nước mắt đắng của cha, về thảm kịch chôn vùi gia tộc, về nỗi nhục năm xưa — và câu hỏi cất lên rõ mồn một: còn “phần người” nào để giữ lại hay không?
“Ta hứa,” nàng nói khẽ, chẳng phải với Lâm Hàn mà với chính mình. “Nhưng đừng mong ta sẽ mềm lòng trước những kẻ đã gieo rắc ác nghiệp.”
Lâm Hàn gật đầu. Ông rút trong áo ra một chiếc phong bì nhỏ, bề ngoài đã sờn cũ, bên trong là vài tờ giấy cùng vài mảnh giấy da cổ. “Những thứ này có thể dẫn cháu đến một người — người từng là cố vấn thân cận cho một quyền thần đã khuất. Người đó biết rất nhiều, và nếu cháu tìm được hắn, có thể hắn sẽ hé lộ đường dây lớn hơn.”
Cố Dao cầm lấy tài liệu, ánh mắt rực lên một niềm cảm kích lạnh. Đây là manh mối hiếm hoi: một mảnh dẫn đường xuyên qua lớp sương mù quyền lực.
Khi nàng quay bước để rời đi, bóng người mỏng manh của Lâm Hàn vang theo phía sau: “Cẩn thận với Lâm Uyển Chi. Nàng ta không chỉ là con tốt; nàng ta là một người biết lựa chọn con tim để sinh tồn. Đôi khi, kẻ ta gọi là kẻ thù lại là người đóng vai trò cứu rỗi.”
Cố Dao khựng một thoáng, nghĩ đến ánh mắt của Lâm Uyển Chi khi họ cùng ngồi bàn. Có điều gì đó chưa rõ — một lớp mây che phủ động cơ của người phụ nữ đó. Có khi nào, như Lâm Hàn nói, người từng là kẻ thù lại có lúc là cứu tinh?
Trên đường về phủ, tuyết đã ngừng rơi. Bầu trời đen dày nhưng không một vì sao. Cố Dao ôm chặt phong bì vào ngực, như ôm lấy một phần của quá khứ và một mảnh hy vọng cho tương lai. Bên kia, trên lan can, Phượng Quân Triệt nhìn nàng lắng nghe tiếng bước chân dần khuất.
“Thu thập được gì?” Hắn hỏi khi nàng lên lại.
“Một mảnh dẫn đường,” nàng đáp. “Ngự y biết nhiều hơn chúng ta nghĩ. Người đứng sau còn lớn hơn cả ta hình dung.”
Phượng Quân Triệt nhắm mắt, như suy đoán một điều gì sâu xa hơn. “Khi đã lộ diện, ta sẽ che cho nàng bằng cả sinh mệnh. Và khi đối mặt, hãy nhớ: ta muốn nàng sống để trả thù, không phải chết vì thù. Đừng để bóng tối nuốt lấy người sống.”
Cố Dao nhìn hắn một lúc lâu. Trong đôi mắt nàng thoáng qua một chút, rất nhẹ, như thể thừa nhận một điều hiếm hoi: sự cần thiết. Một liên minh được đan dệt không chỉ bởi mưu lược mà còn bởi một thứ yếu tố mong manh: tin tưởng.
Đêm tàn, và trong bóng tối, một con đường mới bắt đầu hé lộ — đầy nguy hiểm, nhưng cũng đầy cơ hội. Cố Dao lẳng lặng mở phong bì, dán mắt vào những hàng chữ cổ, rồi nở một nụ cười nhỏ, lạnh nhưng kiên định.
“Bắt đầu thôi,” nàng thì thầm với chính mình. “Con đường báo thù đã mở. Ai kéo dây, ta sẽ lột mặt. Và khi mặt nạ rơi, cả triều đình sẽ biết — có một kẻ từng bị chôn vùi đã trở lại để lấy lại tất cả.”