Sáng sớm, kinh thành vẫn chìm trong lớp sương mỏng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua từng kẽ lá. Cố Dao ngồi trong phòng riêng, mở chiếc phong bì mà Lâm Hàn trao, ánh mắt dán vào những tờ giấy cổ. Mỗi dòng chữ đều ẩn chứa thông tin quan trọng: vị quyền thần đã khuất, những bí mật từng được che giấu, và cả những mảnh ghép cho âm mưu lớn.
A Bình đứng bên, thấp giọng:
“Tiểu thư, nếu thông tin này chính xác, chúng ta đang đối mặt với cả một thế lực vô hình trong triều. Không chỉ Lâm Uyển Chi hay Thái tử, mà còn có kẻ quyền lực đứng sau họ.”
Cố Dao nhắm mắt, hít sâu một hơi. Ánh mắt nàng lóe lên quyết tâm:
“Ta biết. Nhưng nếu không hành động, mọi chuyện sẽ tiếp tục chôn vùi những người ta yêu thương. Kiếp trước, ta đã mất tất cả. Kiếp này, sẽ không để điều đó xảy ra nữa.”
Phượng Quân Triệt bước vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng:
“Manh mối đã có, nhưng bước đi tiếp theo phải cẩn thận. Ai cũng có thể là kẻ thù, ngay cả những người thân cận nhất.”
Cố Dao gật đầu:
“Chúng ta phải tạo ra một bàn cờ, đưa kẻ thù ra ánh sáng từng bước. Nhưng đồng thời, phải giữ cho lực lượng riêng của mình không bị lộ.”
Buổi chiều, Cố Dao cùng Phượng Quân Triệt rời phủ, đi qua những con phố đông đúc của kinh thành. Nàng mang theo phong bì cẩn thận giấu dưới áo, mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Càng gần khu vực trọng yếu, nàng càng cảm nhận rõ mối nguy hãi hùng tiềm ẩn — ai cũng có thể là gián điệp, mỗi bóng người lướt qua đều tiềm ẩn hiểm họa.
Phượng Quân Triệt thì thầm:
“Đêm nay, chúng ta sẽ kiểm tra một phần thông tin. Nếu đúng, sẽ có kẻ không ngờ tới bị đưa vào bàn cờ đầu tiên. Đây là bước mở màn.”
Cố Dao mỉm cười, ánh mắt rực lên:
“Bắt đầu thôi. Kẻ thù sẽ không nhận ra rằng họ đã bước vào bẫy từ sớm.”
Đêm đến, họ đến một căn nhà cũ, nơi vị quyền thần từng che giấu bí mật. Ánh đèn leo lét hắt qua cửa sổ, phản chiếu những đường nét cũ kỹ của tòa nhà. Cố Dao lặng lẽ bước vào, Phượng Quân Triệt đứng bên, bảo vệ mọi cánh cửa.
Bên trong, người đàn ông trung niên, mắt sâu thẳm, trông như đã chờ từ lâu. Ông nhìn Cố Dao, giọng trầm:
“Ta biết cháu sẽ đến. Những thứ cháu tìm, ta có thể tiết lộ, nhưng đồng thời cũng là con dao hai lưỡi. Biết quá nhiều, đôi khi nguy hiểm hơn không biết gì.”
Cố Dao đi thẳng vào vấn đề:
“Ta cần biết ai đứng sau tất cả những bi kịch. Kiếp trước, gia tộc tôi bị hãm hại; kiếp này, ta sẽ trả hết món nợ. Ai là người kéo dây, hãy nói ra.”
Người đàn ông gật đầu, đưa ra một tập hồ sơ khác. “Đây là những bằng chứng về quyền lực thật sự đứng sau mọi âm mưu. Người đó không chỉ nắm triều đình, mà còn biết cách điều khiển cảm xúc, lợi dụng lòng tin, và giết mà không để lại dấu vết.”
Cố Dao nhận lấy hồ sơ, đôi tay siết chặt. Trong lòng nàng, một sự hưng phấn lẫn căm hận trào lên. Từng chi tiết, từng nhân vật, từng âm mưu dần hiện rõ. Lâm Uyển Chi, Thái tử, Phượng Quân Triệt — mỗi người giờ đều là một quân cờ trên bàn, nhưng nàng mới là người điều khiển.
Phượng Quân Triệt đặt tay lên vai nàng, giọng trầm:
“Bắt đầu từ đây, mỗi nước đi phải chính xác. Một sai lầm, bàn cờ sẽ đảo ngược.”
Cố Dao gật đầu, ánh mắt rực sáng:
“Ta đã chờ khoảnh khắc này từ kiếp trước. Bây giờ, tất cả sẽ trả giá. Ai gieo ác nghiệp, ai dối trá, sẽ phải gặp hậu quả.”
Bên ngoài, tuyết đã rơi trở lại, phủ trắng mái ngói, phủ trắng cả những con phố và hồ nước. Trong ánh sáng mờ ảo, Cố Dao đứng cạnh Phượng Quân Triệt, nhìn xa về phía kinh thành, nơi bóng tối và quyền lực đan xen.
“Bàn cờ đã mở ra,” nàng thì thầm. “Và ta sẽ là người đi đầu tiên.”
Phượng Quân Triệt nắm tay nàng, ánh mắt kiên định:
“Ta sẽ luôn đứng bên nàng. Sinh mệnh hay quyền lực, ta sẽ không để một ai chạm vào nàng.”
Đêm kinh thành tràn đầy tuyết và gió lạnh. Một ván cờ quyền lực, báo thù và sủng bắt đầu. Mỗi quân cờ, mỗi nước đi, đều là sinh tử. Và giờ đây, Cố Dao đã nắm trong tay tất cả những mảnh ghép, chuẩn bị bước vào bước ngoặt lớn nhất của kiếp này — nơi báo thù và tình yêu sẽ giao nhau, nơi bóng tối và ánh sáng va chạm đến cùng cực.