trùng sinh trong thân kẻ thù

Chương 4: Kịch Bản Mặt Nạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng mai, thành phố như được rửa sạch qua một cơn mưa đêm. Mặt đường bóng loáng, không khí lạnh như cắt. Từ tầng cao của tòa nhà Vũ Gia, người ta có thể nhìn thấy khung trời trong veo — như thể cả thế giới đang đợi một chương trình mới bắt đầu.

Linh Nhi đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt vàng lạnh ngắm nhìn dòng xe dưới kia. Bên trong, những tài liệu Lục Viễn gửi hôm qua còn mở trên màn hình, từng cái tên, từng con số, từng mối quan hệ được gạch dưới, nối với nhau như một mạng nhện. Cô tách cà phê, nhưng không uống, đôi tay vẫn run nhẹ vì căng thẳng và một cảm giác háo hức kỳ quặc — cảm giác của người vừa được trao lại cơ hội.

Một cuộc họp nhỏ được triệu tập. Trần Duy, trợ lý trung thành; một vài trưởng phòng PR và pháp chế; Lục Viễn xuất hiện như hắt vào giữa. Anh ta điềm tĩnh, nụ cười như mũi dao ẩn sau vỏ bọc. Khi mọi người ổn định, Linh Nhi mở lời, giọng lạnh mà kiên định:

“Dự án hợp tác với Hạ Thị cần một kế hoạch truyền thông tinh tế. Nhưng tôi muốn bắt đầu bằng một việc khác: làm sáng tỏ một vài thông tin liên quan đến gương mặt đại diện, Lâm Thi.”

Phòng họp im lặng một thoáng. Lâm Thi — gương mặt sáng giá, hiện đang là nguồn lợi khổng lồ cho cả hai phía — là con mồi không thể thiếu để tạo đòn bẩy. Một cú sụt nhỏ vào uy tín của cô ta sẽ khiến bức tranh truyền thông nghiêng về phía Vũ Gia — và vô tình tạo cơ hội để khuấy động chuyện kiếp trước.

“Chúng ta sẽ làm thế nào?” — một trưởng phòng PR hỏi, giọng thận trọng.

Linh Nhi mỉm cười lạnh: “Không dùng bẩn. Dùng sự thật biến tấu, dùng chính những người xung quanh cô ta. Nguyên tắc: khiến người ngoài nhìn thấy điều họ muốn tin, rồi dẫn dắt dư luận.”

Lục Viễn chồm tới, đặt một chiếc USB lên bàn. “Tôi đã thu thập hồ sơ tài chính và lịch trình hoạt động của Lâm Thi trong một năm qua. Ngoài ra, có vài hợp đồng mật, vài tin nhắn đã bị xóa — chúng ta sẽ dùng mảnh ghép đó để dựng nên một câu chuyện.”

“Câu chuyện sẽ là gì?” — Trần Duy hỏi, ánh mắt sắc.

“Câu chuyện là: Lâm Thi có quá nhiều mối quan hệ mờ ám với đối tác truyền thông. Cô ta không chỉ là diễn viên, mà còn là công cụ để đổi chác.” — Linh Nhi nói, từng chữ như sắp đặt một ván cờ. “Một lần lộ một chút, chúng ta sẽ dồn cô vào thế phải tự bảo vệ — và khi cô vỡ mảng đó, Hạ thị sẽ phải đối mặt với lựa chọn: phủ nhận hay công khai tha thứ. Dù chọn phương án nào, uy tín của họ bị tổn hại, và Vũ Gia có thể nhảy vào cứu vớt ‘công chúng bị tổn thương’.”

Một trưởng phòng pháp chế khẽ đưa mắt: “Nhưng bằng chứng...”

“Bằng chứng sẽ được chuẩn bị.” — Lục Viễn đáp. “Những bức ảnh, các dòng tin nhắn đã sửa, hợp đồng rò rỉ — đủ để tạo hiệu ứng ban đầu. Còn để khép lại, chúng ta sẽ có một ‘nguồn tin nội bộ’ cung cấp thông tin cho báo chí.”

Linh Nhi gật đầu. Kế hoạch được vạch. Mỗi bước đều tính toán rủi ro, điểm dự phòng. Cô thấy mình như một đạo diễn, chỉ huy một vở kịch mà diễn viên chính vẫn nghĩ họ là người thật.

Chiều hôm ấy, Linh Nhi thản nhiên xuất hiện trên một talkshow, kể vài mẩu chuyện “khéo léo” về việc công ty cô luôn đặt chữ “đạo đức” lên hàng đầu. Tin tức được cắt ghép, dư luận bắt đầu nghiêng. Lâm Thi nhận được vài câu hỏi khó chịu trong buổi phỏng vấn, nụ cười của cô bắt đầu có tia chùng, bước đi lảo đảo.

Nhưng ván cờ không thể tiến triển nếu thiếu nhân tố quan trọng: Hạ Hựu Cẩn. Những hành động của Linh Nhi không nhằm khiến Hạ tổng tức giận một cách bộc trực — mục tiêu sâu xa là chạm vào lòng tự trọng và những nỗi giấu kín của anh, để buộc anh phải hành động, để anh lộ chân tướng. Và cách tốt nhất là khiến anh cảm thấy bị phản bội bởi người mà anh tin tưởng — Lâm Thi.

Chiếc điện thoại của Hạ Hựu Cẩn rung lên trong buổi tối. Tin nhắn từ trợ lý: “Tin thời sự đang gây bão — Lâm Thi bị tố có mối quan hệ mờ. Các báo lớn đang soi.”

Anh đọc, đôi môi khẽ mím. Trong đầu, những ký ức lẩn khuất về một người con gái yếu đuối, một lời xin lỗi chưa bao giờ cất lên, và một buổi đêm mà mọi thứ sụp đổ — tất cả như cơn sóng dồn dập.

Hạ Hựu Cẩn không hành động ngay. Anh không phải người để bị chi phối bởi cảm xúc bề ngoài. Nhưng sâu thẳm, một cảm giác thúc giục khiến anh phải đến tận nơi, nhìn tận mắt, nghe tận lời.

Tại buổi họp khẩn sáng hôm sau, Hạ Thị triệu tập. Lâm Thi xuất hiện, gương mặt tái nhợt, đôi môi cố gắng mỉm cười. Truyền thông tụ họp như ong vỡ tổ, micro đưa tới, câu hỏi như mưa.

“Cô có thể giải thích về các tin nhắn bị rò rỉ không?”

“Các bằng chứng mang tính chất chứng minh cô hoạt động trái đạo đức nghề nghiệp?”

“Anh Hạ có phản ứng như thế nào trước những cáo buộc này?”

Lâm Thi lúng túng, câu trả lời lan man. Đội PR cố gắng vá víu, nhưng đám đông đã có mảnh ghép để thỏa mãn trí tò mò. Dư luận bắt đầu chia phe: kẻ tin, kẻ nghi, kẻ thỏa mãn khi thấy ai đó bị bêu ra.

Lúc cuộc khủng hoảng lên đến cao trào, Hạ Hựu Cẩn xuất hiện. Anh bước vào phòng, ánh mắt như dao, chỉ một cái nhìn cũng khiến mọi thứ im bặt. Càng im, người ta càng chú ý. Anh hạ giọng, hỏi: “Có thật không?”

Lâm Thi quỵ xuống, khóc nức nở: “Tôi... tôi xin lỗi! Tôi sai! Tôi...”

Kịch bản đã được dàn. Màn kịch đó giúp người ngoài thấy đủ để phán xét. Nhưng trong đáy mắt Hạ Hựu Cẩn, có điều khác — một lằn đau, một câu hỏi chưa tìm lời đáp.

Đêm về, Linh Nhi ngồi một mình trong phòng, nhìn dòng bình luận trên điện thoại. Kết quả ban đầu thành công: danh tiếng Lâm Thi rơi một mảng, Hạ Thị bị chấn động, truyền thông nhảy vào phân tích. Nhưng trong khoang ngực cô, niềm vui không trọn. Mỗi lần cô thắng một vòng, cô cảm thấy phần kiếp trước của mình rung lên, đòi thêm.

Lục Viễn đến thăm. Anh mang theo một danh sách khác — những người liên quan đến vụ án trước kia, những kẻ có mặt trong bóng tối của cái chết của Linh Nhi. Tên từng tên xuất hiện khiến cô lạnh người: luật sư, quan chức, một vài doanh nhân có quan hệ mật thiết với Hạ gia.

“Chúng ta đã có chân rết.” — Lục Viễn nói, giọng thâm. “Nhưng muốn chạm vào cốt lõi, cô phải khiến Hạ Hựu Cẩn mất bình tĩnh. Anh ta không phải người dễ bộc phát, nhưng khi bị chạm thứ gì đó sâu thẳm — gia thế, danh dự, hay một người mà anh tin tưởng — anh sẽ phản ứng theo cách của anh.”

Linh Nhi nhìn anh, đôi mắt sáng như lưỡi dao. “Vậy ta sẽ đánh vào thứ anh không minh chứng được: cảm xúc, ký ức. Ta sẽ khiến anh tự đào bới quá khứ, tự tìm tới những góc tối mà anh muốn chôn vùi.”

Lục Viễn gật đầu. “Tôi đã chuẩn bị một số hồ sơ giả mạo, một vài thông tin rò rỉ, và một kịch bản để đưa Hạ gia vào thế phải minh bạch. Nhưng cô cần làm hai việc: giữ bình tĩnh trước truyền thông, và khiến Lộc — trợ lý thân tín của Hạ — tin cô. Lộc là khoá mở duy nhất để vào tận tâm can Hạ Hựu Cẩn.”

“Lộc…” — Linh Nhi lẩm bẩm. Cô nhớ Lộc — anh chàng trẻ, trung thành, mắt luôn có một thứ gì đó như kính trọng đối với Hạ Hựu Cẩn. Nếu cô có thể tiếp cận Lộc, có thể sẽ có đường vào trái tim băng giá của anh.

“Còn nữa.” — Lục Viễn thêm — “cô sẽ phải đóng một vai: Vũ Thanh An hoàn hảo, người đáng tin cậy, người vô tư đến mức khiến anh ghen. Đôi khi, sự sủng của anh sẽ đến từ cảm giác muốn bảo vệ, chứ không phải tình yêu. Đấy chính là lúc anh sẽ để lộ khe hở.”

Cô mỉm cười, thấy nhịp tim mình mạnh lên. “Hãy bắt đầu.”

Trong vài tuần tiếp theo, màn kịch được nhân rộng và uốn nắn khéo léo. Lâm Thi dần bị bóc tách, Hạ Hựu Cẩn bị buộc vào vị trí phải nói, phải giải thích, phải đối diện. Và giữa những cơn bão truyền thông ấy, có những khoảnh khắc nhỏ, nơi Hạ Hựu Cẩn chạm vào Linh Nhi như một viên đá lăn qua lòng sông, để lại bọt nước, để lại vết thương.

Một tối nọ, khi Linh Nhi đi qua hành lang tòa nhà Hạ Thị sau một buổi làm việc hợp tác, Hạ Hựu Cẩn bất ngờ xuất hiện. Không có đám đông, không có micro. Chỉ hai người, ánh đèn mờ và tiếng thang máy dừng lại.

“Cô đang làm việc quá mức.” — Anh nói, giọng thản nhiên như không, nhưng mắt thì không rời cô.

“Công việc đòi hỏi.” — Cô đáp, cố giữ vẻ thản nhiên.

Anh tiến gần, tầm mắt cách cô chỉ vài gang tay. Không nói gì thêm, anh giơ tay định chỉnh lại sợi tóc rơi trước vành tai cô — một hành động vụn vặt nhưng đầy thân mật. Linh Nhi hơi giật mình, hơi thở anh gần đến mức cô có thể nghe tiếng tim mình đập.

“Đừng xa lánh tôi.” — Anh thì thầm, giọng như mật ong bí hiểm. “Đừng biến thành kẻ khiến tôi phải hối tiếc.”

Câu nói như cơn dao bén, vừa dịu vừa đau. Trong khoảnh khắc ấy, Linh Nhi thấy bản thân mình phân tách: một phần muốn dùng anh như công cụ, phần còn lại — phần nguyên sơ của kẻ từng yêu anh — rung động.

Dù phải thù, dù muốn trả lại công bằng, mọi mảnh tim cô vẫn còn nhớ cảm giác từng được anh ôm. Và cô hiểu rõ: con đường báo thù này không chỉ là phế truất một mạng sống, mà còn là đấu tranh với chính con tim mình.

Kịch bản đã bắt đầu. Mạng nhện dựng lên, con mồi di chuyển, và trong bóng tối, những người thực sự kéo sợi đang mỉm cười. Linh Nhi biết: còn nhiều tầng nấc phải lột, nhiều mặt nạ phải rơi. Nhưng cô đã sẵn sàng — lạnh lùng, thông minh và không khoan nhượng.

Trò chơi mới chỉ là khởi điểm. Và khi mặt nạ rơi — không chỉ kẻ khác sẽ lộ mặt, mà chính cô, linh hồn đã chết, cũng sẽ phải đối diện với bản chất thật sự của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×