trùng sinh trong thân kẻ thù

Chương 5: Con Cờ Trong Bàn Tay Ai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ ba, Hạ Thị mở cuộc họp chiến lược.

Không khí trong phòng họp tầng 38 căng đến nghẹt thở. Trên màn hình LED, các con số doanh thu rực đỏ – biểu đồ tụt dốc của cổ phiếu sau vụ Lâm Thi khiến cả giới đầu tư rúng động.

Linh Nhi ngồi ở hàng ghế bên trái, yên lặng quan sát.

Cô là “đối tác chiến lược” mới của Hạ Thị, nhưng thực chất – kẻ mang trong mình mối thù với chính người đang ngồi ở đầu bàn.

Hạ Hựu Cẩn.

Người đàn ông từng dùng đôi tay lạnh lùng ấy đâm cô một nhát chí mạng trong kiếp trước, giờ lại bình thản ngồi đó, nói về “niềm tin thị trường” bằng giọng khàn trầm khiến trái tim cô khẽ co lại.

Tất cả dường như chưa từng thay đổi.

Chỉ có cô – không còn là công chúa ngây thơ để bị dắt vào bẫy nữa.

“Cô Vũ.” – giọng anh vang lên, kéo cô ra khỏi dòng ký ức.

“Dự án quảng bá sắp tới, cô sẽ chịu trách nhiệm chính. Tôi muốn bản kế hoạch vào sáng mai.”

“Rõ.” – Linh Nhi đáp, ánh mắt điềm nhiên.

Anh gật nhẹ, rồi quay đi.

Chỉ là một cử chỉ thoáng qua, nhưng cô vẫn nhận ra: trong ánh nhìn ấy, có điều gì đó lạ lẫm — không còn là ánh nhìn của kẻ khinh miệt, mà là một người đang dò xét, như thể muốn bóc tách từng lớp da của cô để nhìn xem bên trong là ai.

Sau buổi họp, cô bước ra khỏi phòng, vô tình chạm mặt Lộc — trợ lý thân tín của Hạ tổng.

Lộc khoảng gần ba mươi, dáng người cao, lịch thiệp, khuôn mặt trung thực kiểu điển hình của người không biết nói dối.

“Cô Vũ, đây là tài liệu anh Hạ nhờ tôi gửi.” – Lộc đưa cô một tập hồ sơ.

Linh Nhi đón lấy, nở nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn anh. Hình như anh làm việc với anh Hạ đã lâu?”

“Gần tám năm rồi.” – Lộc gãi đầu, cười ngượng. “Tôi theo anh ấy từ khi Hạ Thị còn là một công ty con.”

“Tám năm…” – cô nhẩm lại, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng trong lòng chợt siết.

Kiếp trước, chính khoảng thời gian ấy, Hạ Hựu Cẩn vươn lên nắm quyền tuyệt đối. Và Lộc — luôn xuất hiện trong những cuộc họp, trong mọi kế hoạch.

Nếu muốn tiếp cận Hạ Hựu Cẩn, cô phải đi qua Lộc.

Chiều, cô chủ động mời Lộc uống cà phê ở tầng trệt.

Không còn vẻ lạnh lùng của thương trường, Linh Nhi khéo léo tỏ ra thân thiện, cởi mở — nét duyên nửa dịu nửa sắc khiến người ta vô thức buông phòng bị.

“Anh Hạ có vẻ là người khó gần nhỉ?” – cô hỏi, giọng nhẹ như gió.

Lộc bật cười: “Khó gần thì có, nhưng anh ấy không xấu. Chỉ là không dễ tin ai.”

“Không dễ tin… vì từng bị phản bội sao?” – Cô nghiêng đầu, giọng như vô tình.

Anh thoáng khựng lại, rồi thở ra: “Có lẽ vậy. Anh ấy từng mất một người, từ đó tính tình thay đổi hẳn.”

“Người đó là ai?” – Linh Nhi hỏi, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng bên trong là cơn sóng dồn dập.

Lộc lắc đầu: “Tôi không rõ chi tiết, chỉ biết cô gái ấy… chết rất thảm. Và sau chuyện đó, anh Hạ không còn tin vào tình cảm. Anh ấy chỉ tin kết quả.”

Linh Nhi im lặng, bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn.

Chết rất thảm.

Đúng vậy — cô biết, vì kẻ giết cô đang sống ngay trên tầng 38 kia.

Khi Lộc rời đi, cô nhận được một tin nhắn lạ từ số không lưu danh:

“Đừng động đến Hạ Hựu Cẩn, nếu không cô sẽ mất thứ cô yêu quý nhất.”

Cô đọc đi đọc lại dòng chữ, khóe môi cong lên lạnh lẽo.

Thứ cô yêu quý nhất ư? Họ nghĩ cô vẫn có thứ gì để mất sao?

Không — Linh Nhi đã chết, chỉ còn lại Vũ Thanh An lạnh máu.

Đêm đó, cô ngồi trong căn hộ penthouse riêng, ánh trăng chiếu qua rèm mỏng. Cô mở laptop, xem lại tài liệu điều tra Lục Viễn gửi: hồ sơ những kẻ từng dính đến vụ “tai nạn giả” năm xưa — vụ tai nạn cướp đi mạng sống của Hạ Linh Nhi.

Một trong số đó… là Lộc.

Cô sững người.

Trợ lý Lộc từng xuất hiện tại hiện trường — dưới danh nghĩa “nhân chứng tình cờ.”

Nếu điều đó đúng, hắn không chỉ là người đứng cạnh Hạ Hựu Cẩn, mà có thể chính là mắt xích giúp hắn xóa dấu vết tội ác.

Cô cắn môi, vị máu tan nơi đầu lưỡi.

Phải rồi, càng đến gần, càng nhiều mặt nạ rơi xuống.

Và cô — người đang đeo mặt nạ lớn nhất — lại càng không thể chùn.

Sáng hôm sau, khi cô đến Hạ Thị, không khí lạ lùng hơn thường. Nhân viên đi qua đều cúi đầu chào, ánh mắt pha chút sợ hãi.

Khi thang máy mở ra, cô thấy Lâm Thi đứng ở hành lang. Gương mặt cô ta hốc hác, son phấn không che nổi vết mệt mỏi. Cô ta nhìn Linh Nhi, môi run run:

“Cô… cô là người tung tin đúng không?”

Linh Nhi dừng lại, ánh nhìn bình thản như nước hồ: “Tôi không tung gì cả. Tin thật thì không cần ai tung, nó tự bay.”

Câu trả lời nhẹ tênh, nhưng Lâm Thi như bị tát thẳng mặt. Cô ta bước tới, định nói gì đó, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt của Hạ Hựu Cẩn đang nhìn từ xa. Lời muốn nói biến thành im lặng. Cô ta bỏ đi, đôi giày cao gót nện xuống sàn vang rền — âm thanh như tiếng nứt trong lòng tự trọng cuối cùng.

Sau cuộc họp, Hạ Hựu Cẩn gọi Linh Nhi ở lại.

Phòng chỉ còn hai người. Ánh sáng vàng nhạt, hương trà đắng phảng phất.

“Cô làm rất tốt.” – Anh nói, giọng trầm. “Nhưng đôi khi… tôi tự hỏi, cô thật sự muốn gì từ tôi?”

Linh Nhi ngước nhìn anh. “Muốn gì ư? Tôi chỉ muốn công bằng. Với tôi, công bằng là thấy kẻ đáng trả giá phải trả giá.”

“Công bằng…” – Anh nhắc lại, đôi mắt sâu như vực. “Nghe giống một lý do cho những kẻ tổn thương.”

Cô khẽ cười: “Có lẽ vậy. Nhưng anh thì sao, anh Hạ? Anh chưa từng tổn thương à?”

Anh im lặng, rồi đứng dậy, tiến lại gần.

Khoảng cách thu hẹp, hơi thở của anh hòa vào mùi hương cô.

“Cô rất giống một người mà tôi từng… nợ.” – Anh nói khẽ, gần như thì thầm.

Trái tim Linh Nhi nhói lên.

Từng lời, từng âm rung nơi lồng ngực cô như tiếng chuông đánh vào vết thương chưa lành.

“Người đó là ai?” – Cô hỏi, giọng nghẹn.

Anh đáp: “Cô ấy từng chết vì tôi.”

Câu nói rơi xuống như một lưỡi dao.

Linh Nhi lùi một bước, cười khẽ: “Thật trùng hợp. Tôi cũng chết một lần rồi.”

Anh sững lại, nhìn cô thật lâu, như muốn tìm một mảnh chân thật giữa lớp sương mù của những lời nói hai mặt. Nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ cười, lạnh lùng:

“Vậy thì cô hiểu rồi. Một khi đã chết, đừng cố sống lại lần nữa – vì thế giới này không dành cho người từng bị phản bội.”

Khi anh rời đi, Linh Nhi ngồi sụp xuống ghế.

Trái tim như bị ai siết chặt.

Thế giới này không dành cho người từng bị phản bội — nhưng chính vì thế, cô phải cướp lại nó.

Cô mở điện thoại, nhắn cho Lục Viễn:

“Kế hoạch thứ hai, triển khai đi. Tôi muốn biết ai gửi tin nhắn cảnh cáo hôm qua.”

Phía bên kia trả lời gần như ngay lập tức:

“Rõ. Và tôi có tin mới. Một người trong Hạ Thị đang âm thầm điều tra cô.”

Ngón tay cô khựng lại trên bàn phím.

“Là ai?”

“Trợ lý Lộc.”

Ánh đèn trong phòng nhấp nháy, phản chiếu gương mặt cô trong tấm gương lớn phía đối diện.

Bóng trong gương mỉm cười, đôi mắt lạnh đến đáng sợ.

Cô khẽ nói với chính mình trong tiếng gió đêm:

“Vậy thì… hãy xem ai là con cờ thật sự trong bàn tay ai.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×